Sau khi từ trong núi đi ra Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, quá kích thích, vừa sói tru vừa lợn rừng kêu, mấu chốt là nhảy hơi không chú ý là sẽ đụng phải chạc cây, khiến cho tuyết rơi đầy đầu đầy cổ, ai nói xe này có thể tự do đi lại trong rừng, 1 sao, 1 sao, nhất định cho 1 sao.
Một chuyến này làm cho nàng mệt rã rời.
Vốn tính toán bật tường về nhà chung, nhưng nàng càng nhìn cửa sân sau, càng thấy không giống như đã khóa lại.
Lâm Ngọc Trúc híp mắt lặng lẽ lần đi qua, thật đúng là không khóa, cửa sau còn đang hé ra một khe nhỏ đây.
Nhẹ nhàng mở cửa vào sân sau, Lâm Ngọc Trúc đi ngang qua đầu tiên chính là phòng ở của Lý Hướng Vãn, cảm thấy không thích hợp, Vương Tiểu Mai không có ý thức an toàn, Lý Hướng Vãn sao có thể không có.
Lấy đèn pin mở ra soi, trên cửa phòng Lý Hướng Vãn treo cái khoá sắt to đùng, Lâm Ngọc Trúc lại chạy tới nhìn phòng của Vương Tiểu Mai, cửa cũng khóa chặt.
Hai người này làm gì thế?
Không có khả năng bị Chương Trình ném trên núi chứ, quăng Vương Tiểu Mai còn có khả năng, nhưng Lý Hướng Vãn thì không thể nào, tốt xấu gì cũng là người có bàn tay vàng.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ trăm lần cũng không ra trước tiên trở về phòng.
Lúc này liền nhìn ra chỗ không tốt của niên đại mà truyền tin không phát triển.
Vào phòng, Lâm Ngọc Trúc lập tức bổ nhào lên giường đất làm ấm thân thể, Đại Mập rất không tồi, còn biết đốt than đá làm ấm phòng.
Rất có tiền đồ.
Chân trước còn lo lắng cho Vương Tiểu Mai, chân sau ngả lưng liền ngủ rồi, một ngày này của nàng thực sự quá xuất sắc.
Đại Mập nháy đôi mắt suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra đắp cái chăn cho chủ nhân nó, đắp chăn xong, xoay hai vòng tại chỗ, vui vẻ nghĩ chủ nhân nhất định sẽ càng thích nó.
Lần nữa tỉnh lại, bầu trời xanh thẳm sáng đến không thể sáng hơn, Lâm Ngọc Trúc vội đứng dậy ra khỏi phòng nhìn xem bọn Vương Tiểu Mai đã về chưa, nhưng cửa vẫn khóa chặt.
Đây là......
Vội vàng rửa mặt một chút, Lâm Ngọc Trúc quyết định đi thị trấn tìm Lý Mập Mạp, đây là lúc để hắn thể hiện.
Dù thế nào cũng liên quan đến Chương Trình kia.
Đi được nửa đường, Lâm Ngọc Trúc liền nhìn thấy Vương Tiểu Mai đạp xe, chở Lý Hướng Vãn trở về, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc còn rất kinh ngạc hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn chân Lý Hướng Vãn, thực sự nhô ra một chút, chân phải bị một cái chăn bông nhỏ quấn kín mít, Lâm Ngọc Trúc có chút đơ ra, mở miệng hỏi: "Bị thương à."
"Dẫm phải bẫy thú." Vương Tiểu Mai giải thích.
Lâm Ngọc Trúc hít hà một hơi, thân thể không khỏi run lập cập, nghĩ đã thấy đau.
Nhìn chằm chằm chân Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ, sao lại khéo như vậy chứ, Lý Hướng Vãn dẫm phải bẫy thú, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Chương Trình cõng về thị trấn, trong lúc đó nói không chừng hai người này có thể nảy sinh tình cảm gì đó.
Nghĩ theo chiều hướng này, sẽ thấy rất vi diệu, bẫy kẹp chôn trong tuyết, lại có thể làm cho người khác trùng hợp dẫm phải.
Vậy thì an bài rất chu đáo chặt chẽ nha.
Nếu thật sự là cố ý, thì Chương Trình kia thật là đáng sợ.
Lâm Ngọc Trúc thu lại suy nghĩ, giải thích với Vương Tiểu Mai: "Thấy các ngươi một đêm không về, ta liền ra ngoài đi tìm xem, nếu vẫn chưa trở về, ta còn tính toán đi tìm người giúp đỡ, cùng đi tìm các ngươi."
Vương Tiểu Mai nghe mà lòng ấm áp, biết mà, nàng ấy cũng có người nhớ thương.
"Đến đây, ngươi ngồi phía trước đi." Vương Tiểu Mai rất khí phách nói.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cánh tay nhỏ nhắn của nàng ấy, thôi bỏ đi.
"Các ngươi về trước đi, ta sẽ chậm rãi đi về sau."
Tình huống của Lý Hướng Vãn đúng là không thích hợp ở bên ngoài lâu, Vương Tiểu Mai gật gật đầu, lại đạp xe đi.
Lúc Lâm Ngọc Trúc về đến sân sau nhà chung, liền nhìn thấy Hà Viễn Phương lén lút nhòm về phía sân sau, Lâm Ngọc Trúc lập tức đứng đó lạnh như băng nhìn chăm chú hắn.
Quả nhiên, đối phương lập tức lúng túng, xám xịt trở về sân trước.
Lâm Ngọc Trúc cau mày, hiện giờ nhà chung chỉ còn lại mình hắn là nam nhân, nói thật ra là có còn không bằng không có.
Cũng không biết Trương Diễm Thu cùng Triệu Hương Lan có sợ không.
Sau khi vào phòng Lý Hướng Vãn, người đã nằm ở trên giường đất, chăn bông lót bên dưới, trên cổ chân quấn một tầng băng gạc rất dày, đây thật đúng là chịu tội lớn.
Còn may, người ta ghét bỏ nàng, không dẫn nàng lên núi, lúc này trong lòng Lâm Ngọc Trúc có chút cảm tạ đồng chí Chương Trình.
"Các ngươi tối qua ở lại bệnh viện à?"
"Không, bác sĩ băng bó xong, liền nói có thể trở về, lúc ấy trời đã tối rồi, đâu dám đưa người bị thương đi đường đêm, suy nghĩ rồi đi đến nhà Tự Lập ở tạm một đêm." Vương Tiểu Mai giải thích đại khái.
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, bộ dáng hóng hớt hỏi: "Chương Trình kia cũng ở đó hả?"
Vương Tiểu Mai đứng dậy đi nhóm bếp lò, vừa nói: "Chương đại ca tối qua nói có việc, vẫn luôn không trở về, sáng nay mới về, còn kéo theo một xe táo đông lạnh, theo lý thì, kiếm được táo đông lạnh hẳn là một chuyện vui vẻ, nhưng vẻ mặt đó nhìn không giống đang vui vẻ, thật kỳ lạ."
Lâm Ngọc Trúc trên mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại cười ha ha.