Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 134

Lâm Ngọc Trúc trong lòng giật thót, không phải là nàng hiểu lầm chứ!

Đột nhiên hỏi tuổi, có phải là có ý ở phương diện kia hay không?

Chắc sẽ không giống các đại nương thích giới thiệu đối tượng chứ.

"Ra tết là 17." Nói xong trong lòng Lâm Ngọc Trúc bất ổn.

Hỏi nàng vì sao lại bất ổn, nàng thật sự sợ đồng chí lão Thẩm sau đó nói một câu, ta có một đồng nghiệp, điều kiện...

Tưởng tượng đến đây, không khỏi run lập cập.

Chỉ thấy đối phương gật gật đầu, sắc mặt cương cứng một chút khó phát hiện.

Nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy, đây là ngại nàng tuổi còn nhỏ?

Chỉ có thể nói Lâm Ngọc Trúc suy đoán cũng không hoàn toàn sai.

Thẩm Bác Quận trong lòng nói thầm, tiểu nha đầu này quá lanh lợi, nói chuyện, đối nhân xử thế đều không giống cô nương ở tuổi này, thế nên vẫn luôn xem nhẹ tuổi tác của nàng, hiện tại mới biết là nhỏ như vậy.

Nhỏ đến mức phải vài năm nữa mới có thể đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn......

Giống như bị một chậu nước lạnh hắt lại, hắt cho cả người anh lập tức tỉnh táo.

Tuổi nhỏ như vậy mà đến trêu chọc, quả thực là tạo nghiệt.

"Về sau nếu có gì phiền toái, thì tới tìm Mập Mạp hoặc là ta... Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, dễ dàng bị bắt nạt, đã nhận của ngươi một tiếng Thẩm đại ca, cũng không thể để ngươi gọi vô ích."

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn đối phương, thái độ vẫn ôn hoà như cũ, nhưng...

Vì sao nàng có loại ảo giác sau khi thổ lộ bị từ chối?

Hôm nay nàng có thể có chút không thích hợp.

Sau đó tuỳ tiện nói chuyện phiếm vài câu, Thẩm Bác Quận liền đứng dậy rời đi, theo Lâm Ngọc Trúc thấy, thời điểm đồng chí lão Thẩm rời đi có loại cảm giác chạy trối chết.

Tận đến khi tiễn người ra tới cổng, người này mới lại nói với nàng: "Chuyện trường học hẳn là đã quyết định, chờ trưởng thôn các ngươi đi thị trấn họp là sẽ nhận được tin."

Lâm Ngọc Trúc đôi mắt mở lớn, những cảm xúc lung tung rối loạn lập tức đều bay đi, phản ứng đầu tiên chính là cười hì hì khen đối phương: "Cảm ơn Thẩm đại ca, Thẩm đại ca thật đúng là người tốt bụng, việc này phải phiền toái ngươi nhiều rồi."

Nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm đáng yêu, giống như một con hồ ly lông xù xù.

Thẩm Bác Quận đè lại rung động trong lòng, hỏi: "Muốn ta giúp ngươi ở thị trấn kéo quan hệ sao?"

Lâm Ngọc Trúc cân nhắc một chút, nói nước đôi, "Nếu bên này ta không lấy được, đến lúc đó có thể phải phiền toái Thẩm đại ca một chút, ngươi đừng ghét bỏ nha."

Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua liễu: "Sẽ không, vậy, anh đi đây."

Nhìn bóng dáng dần dần đi xa, tâm tình Lâm Ngọc Trúc có chút phức tạp.

Nàng luôn có một loại cảm giác vịt tới miệng rồi còn bay đi...

Có thể là độc thân lâu quá, đột nhiên bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí?

Có câu là vạn vật đều là hư không, Lâm Ngọc Trúc cố ý trở lại không gian, mở hộp sắt ra, sau khi nhìn một hộp tiền, nam nhân cái gì, đều là mây bay ~

Thần trí của nàng đã khôi phục trở lại.

Nàng bên này thật ra rất tiêu sái.

Thẩm Bác Quận đón tuyết bay đầy trời, chân dẫm lên bàn đạp, trong lòng vạn phần giãy giụa.

Người hơn hai mươi tuổi thích tiểu cô nương mười mấy tuổi, có phải có chút không bình thường hay không...

Chờ về đến nhà, Lý Mập Mạp đang soi gương trái nhìn phải ngắm, nhìn thế nào cũng thấy béo.

Mập Mạp thấy anh mình xụ mặt đi vào nhà, chớp chớp mắt.

"Ca, buổi sáng ngươi đi đâu?"

Thẩm Bác Quận không trả lời, kể lại chuyện tối hôm qua ở thôn Thiện Thuỷ một chút.

Mập Mạp vừa nghe, sắc mặt hoảng loạn, "Ta lập tức đi thôn Thiện Thuỷ."

Nói xong hoang mang rối loạn cầm khăn quàng cổ đã đan xong bỏ vào trong túi.

Lúc ra cửa xoay người lại hỏi: "Ca, có muốn ta giúp ngươi đưa khăn quàng cổ cho Lâm muội tử không?" Hắn lần này vừa lúc cũng đưa khăn quàng cổ qua, chứ không lẽ để hắn đưa làm hai lần.

Như vậy thì có chút kỳ quái.

Thẩm Bác Quận lắc đầu, "Không cần."

Mập Mạp ngơ ngác gật đầu, trong lòng nhớ thương Vương Tiểu Mai, xoay người rời đi.

Chờ đạp xe được nửa đường mới nghĩ đến, anh hắn sao đột nhiên lại không đưa nữa?

Liệu có phải buổi sáng đi thôn Thiện Thuỷ? Tự mình tặng khăn quàng cổ rồi?

Chờ Lý Mập Mạp đi ra ngoài, Thẩm Bác Quận lấy ra khăn quàng cổ đã đan xong, nhét xuống dưới đáy rương.

Sau đó sững sờ ở tại chỗ thật lâu không nói gì.

Không bình thường thì không bình thường vậy.

Chỉ là, anh không muốn đối phương cho rằng anh là kẻ lừa đảo.

Chờ nàng lớn thêm một chút... chờ anh ổn định, có thể chân chính giúp được nàng.

Nếu như khi đó bên cạnh nàng vẫn chưa có ai khác, anh...

Thở dài, hơn năm tuổi, chắc là sẽ không cảm thấy anh trâu già gặm cỏ non chứ...


Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không nghĩ tới, thời buổi này còn có người cố ý tìm bóng đèn đi cùng.

Thời điểm khi Lý Mập Mạp gõ cửa phòng với vẻ mặt cười lấy lòng.

Lâm Ngọc Trúc từ trên mặt đối phương đã nhìn ra nhát viết hoa!

Lý Mập Mạp ngượng ngùng, ấp úng nói: "Muội tử, ngươi cùng ta đi một chuyến sang phòng bên cạnh."

Lâm Ngọc Trúc...

Sau đó hai người cùng đi gõ cửa phòng Vương Tiểu Mai.

Đối diện chính là Vương Tiểu Mai với quầng thâm cực lớn trên mắt, cùng đôi mắt nhỏ mê mang.

Mập Mạp có chút áy náy nói: "Tiểu Mai muội tử, không quấy rầy đến ngươi chứ?"

Vương Tiểu Mai ngáp một cái, lắc đầu.

Chờ sau khi ba người ngồi ở trong phòng, Lý Mập Mạp dùng người còn rất thuận tay, nói: "Nghe tiểu Lâm muội tử kể chuyện tối hôm qua ở chỗ các ngươi, nên muốn đến đây xem một chút, ngươi không có việc gì chứ?"

Nhìn bộ dáng ngủ không ngon này, có phải bị dọa sợ rồi không.

Trên mặt lập tức hiện vẻ quan tâm.

Lâm Ngọc Trúc...

Vương Tiểu Mai ngáp một cái, nói: "Ta khá tốt, ngày hôm qua bị hại chủ yếu là một nữ thanh niên trí thức khác ở sân trước, ta đây... không sao cả."

Lý Mập Mạp gật đầu, trong lòng an tâm hơn nhiều, ngón tay khẩn trương bấu bấu túi xách, không biết làm thế nào để đưa khăn quàng cổ.

Chỉ nghĩ đan, còn chưa nghĩ đến tặng như thế nào.

Trong phòng tràn ngập hơi thở xấu hổ.

Ngoại trừ Vương Tiểu Mai, hai người còn lại đều cảm thấy thế.

Lý Mập Mạp cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy ra khăn quàng cổ, lúc đi ra cùng Lâm Ngọc Trúc, đầu có chút rũ xuống.

Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu, nói với Lý Mập Mạp: "Mập Mạp ca, ngươi..." quá nhát.

Nàng nhìn còn sốt ruột.

Lý Mập Mạp gãi gãi trán, nói: "Muội tử, ngươi nói xem, ta có nên chờ gầy đi một chút rồi mới nói ra." Hắn nhìn Chương Trình kia tuấn tú, chính mình có chút không bằng nha.

Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ nhún vai, "Mập Mạp ca, ta cảm thấy nam nhân quan trọng nhất chính là phải có loại tự tin mù quáng bễ nghễ thiên hạ, người khác đều chỉ là phụ trợ mà thôi.

Nam nhân ấy, không thể nhát gan, tuy rằng trên bụng ngươi hơi nhiều thịt, nhưng ở niên đại này có thể ăn tới béo như vậy chứng tỏ điều gì?"

"Chứng tỏ điều gì?"

"Chứng tỏ ngươi có bản lĩnh nha, bề ngoài chỉ là mây bay, Mập Mạp ca, ngươi phải tự tin lên." Lâm Ngọc Trúc cổ vũ.

Chưa nói có thể theo đuổi được hay không, sĩ khí quân ta không thể suy yếu trước nha.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cần phải lừa dối thiện chí một chút.

Lý Mập Mạp đột nhiên ưỡn cái bụng thịt tròn vo.

Hắn cũng không phải không có ưu điểm.

Sau đó thì không có sau đó.

Chờ Mập Mạp trở về nhà, từ túi xách lấy ra khăn quàng cổ màu đỏ, ngồi ở trên giường đất thở ngắn than dài.

Thẩm Bác Quận......

Bình Luận (0)
Comment