Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 22


Có bột nở, việc hấp màn thầu dễ dàng hơn rất nhiều, Lâm Ngọc Trúc đã đặc biệt hấp một nồi màn thầu thật to.
Màn thầu hấp xong rất mềm xốp, tay nghề của nàng vẫn chưa bị tụt lùi.

Bánh ăn vào rất ngon, nồng đậm hương lúa mì, khi nhai có vị ngọt lan toả trong miệng, khiến người ta muốn một hơi ăn hết một cái màn thầu lớn.
Có canh gà lại có màn thầu, bữa cơm chiều xem như đã ổn rồi!
Theo lý thuyết trong không gian có nhà tranh, nàng hoàn toàn có thể nấu cơm ở nhà tranh, nhưng Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một hồi, ngoài hiện thực vẫn phải nhóm bếp lò ở nhà đất, người khác tuy rằng không vào trong nhà của nàng, nhưng có thể nhìn ống khói mà.
Ống khói không bốc khói làm sao có thể chứng minh ngươi có nhóm bếp nấu cơm! Không ăn cơm, ngươi là tiểu tiên nữ sao?
Tiểu tiết cũng rất quan trọng, đem màn thầu đã hấp chín đặt lên niêu đất hâm nóng, lại đun chút nước nóng, ai, nhắc đến nước nóng, nàng lại muốn mua cái nồi sắt để đun nước, ngẫm lại vẫn nên từ từ, nhà trước đã có một cái nồi sắt to để đun nước rồi.
Tài không để lộ, điệu thấp mới thoả đáng.
Cũng may nàng có thể mua cái ấm đun nước ở trong không gian, rót vào phích nước nóng rồi đem ra ngoài cũng giống nhau.
Nàng càng ngày càng tò mò về nhà tranh nhỏ của mình.

"Hữu nghị nhắc nhở, nhà cửa càng cao cấp công năng càng nhiều nha ~"
Lâm Ngọc Trúc cười cười không nói lời nào, nàng hiện tại túi tiền còn nhẵn hơn mặt, đồng ruộng còn không có điểm cống hiến để khai khẩn, chứ đừng nói tới những cái khác.
Tiểu hệ thống yên lặng không nói lời nào.
Canh gà phải một lúc nữa mới nấu xong, rảnh rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc xách theo cái ghế nhỏ ngồi ở trước cửa nghỉ ngơi, không còn cách nào, trong nhà quá tối, giờ trong thôn còn chưa có điện, nàng cũng không có đèn dầu, còn không bằng ngồi ở bên ngoài thoáng đãng hơn.
Ngồi xuống xong nàng mới phát hiện có chút xấu hổ.
Lý Hướng Bắc hôm nay lại bắt được một con gà rừng, lúc này đang ngồi xổm trước cửa phòng Lý Hướng Vãn để sơ chế.
Bởi vì Lý Hướng Bắc rất hay bắt được gà rừng thỏ hoang vịt hoang gì đó, lần nào cũng đều gọi Vương Dương ăn cùng, thường xuyên như vậy Vương Dương cũng tách ra ăn riêng với nhà trước.
Lúc trước còn có Lâm Ngọc Trúc cùng kết nhóm, không cảm thấy có vấn đề gì, hiện giờ còn lại ba người liền có chút...!không quá thích hợp!
Đúng lúc Lý Hướng Vãn bưng một chậu nước ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi trước cửa, nàng tâm tư xoay chuyển, liền cười nói với Lâm Ngọc Trúc: "Muốn tới cùng nhau ăn gà hay không, hôm nay Lý đại ca bắt được một con gà rừng."
Bây giờ Lý Hướng Vãn có chút phiền muộn, lúc trước vẫn ở nhà chung, mọi người cùng ăn trong một phòng, dù có tách nhóm ra ăn cũng không cảm thấy gì, hiện tại liền không giống như trước, cũng không biết là ai truyền ra nhàn thoại, trong thôn đã có chút lời đàm tiếu, nói nàng cùng hai đại nam nhân kết nhóm sống chung.
Lời này nghe thế nào cũng mang theo nghĩa khác.
Chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm sao lại thành sống chung? Lý Hướng Vãn cảm thấy người truyền lời đàm tiếu các nàng có tâm tư xấu xa, nhưng lại nghĩ không ra biện pháp tốt nào để giải quyết.

Lúc này vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trong sân, trong đầu loé lên ý tưởng, không bằng đem nàng cũng kéo tới cùng nhau kết nhóm, thêm một người nhàn ngôn toái ngữ cũng sẽ biến mất.
Nghĩ vậy trong lòng lại thầm hận, là ai ra bên ngoài truyền lời nhàn thoại, tốt nhất đừng để nàng biết, nếu không......
Việc này nói đến cũng thật khéo, Lý Hướng Bắc ba ngày hai bận có thể bắt được con mồi, nhiều lần tất nhiên thôn dân sẽ chú ý tới, không ít người đỏ mắt.
Có thể do nguyên liệu nấu ăn tốt, hầm nồi thịt mùi hương có thể bay ra xa cả dặm, không tới nửa giờ cả thôn đều biết nhà ai hầm thịt.
Nhà chung của thanh niên trí thức lâu lâu lại truyền ra mùi thịt, chọc cho trẻ con trong thôn đều đến ngửi, sau đó về nhà khóc lóc với cha mẹ đòi ăn thịt, trong lòng các thôn dân càng thêm khó chịu.
Thanh niên trí thức nói đến cùng vẫn là người ngoài, dựa vào cái gì đến ăn con mồi trong núi của bọn họ.
Có đại nương đại thẩm khó chịu, lúc làm công âm dương quái khí chế giễu nhóm thanh niên trí thức.

Vương Tiểu Mai không phục, cô ấy lại không ăn thịt, sao phải chịu cơn tức này, nghe được lời chế giễu lập tức trả treo lại.
Thôn dân thế mới biết việc nhóm thanh niên trí thức tách nhóm ra ăn.
Khéo chính là Trương Diễm Thu vừa lúc khỏi bệnh đi làm công, cũng không biết là cố ý hay vô tình, nói rằng nàng một miếng thịt cũng chưa từng ăn, đừng tị với nàng.
Sau đó nhóm đại nương đại thẩm hừng hực bốc cháy lên ánh sáng bát quái...!Không phải một nhóm tới cùng nhau sao, Lý thanh niên trí thức bắt được con mồi còn tiếc không cho Trương thanh niên trí thức sao.

Nói qua nói lại, việc trong nhà chung của thanh niên trí thức đều bị hỏi thăm rõ ràng.
Lời đàm tiếu cứ như vậy dần dần lan truyền đi.
Trước khi xây xong nhà Lâm Ngọc Trúc cũng đã mua thịt heo vài lần cùng ăn với ba người họ, lúc ấy cảm thấy luôn ăn ké thịt của người ta thật không tốt.

Hiện tại đã hoàn toàn tách ra, Lâm Ngọc Trúc ngại tiếp tục chiếm lợi của người ta, nàng cũng không phải người thiếu thịt gà.
Ăn ké thì chột dạ, còn đáp lễ trở lại thì tốn phiếu thịt hoặc tốn tiền, không có lời!
Nàng cũng biết ý tứ của Lý Hướng Vãn, thôn chỉ lớn chừng đó, những lời đàm tiếu đó nàng cũng nghe được không ít, trong lòng Lâm Ngọc Trúc bi ai thay nữ chính, nhưng hoàn toàn không muốn bị kéo vào, theo cốt truyện nguyên tác là về sau Lý Hướng Vãn kéo Triệu Hương Lan cùng nhập bọn, lời đàm tiếu mới bớt lại.
Hoàn toàn hết thì không có, hai nam hai nữ vừa lúc kết thành hai đôi, kiểu nào người ta cũng nói được.
Vũng nước đục này không nên lẫn vào, mấu chốt là...!nữ chính nấu cơm, không được ngon cho lắm.
Muốn nàng nấu cơm cho nhiều người như vậy, ha hả.
"Ta đã nấu xong cơm rồi, trời nóng, không ăn sẽ hỏng mất, cho nên không góp vui với các ngươi." Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói.
Lý Hướng Vãn nhìn vẻ mặt tưoi cười của Lâm Ngọc Trúc, không giống như đang tỏ vẻ khách khí, không khỏi càng thêm coi trọng, là người chịu được cám dỗ, trong lòng lại không khỏi đáng tiếc, nàng kỳ thật càng muốn người không tham lam như Lâm Ngọc Trúc vào nhóm.
"Vậy được rồi, lát nữa nấu xong ta mang cho ngươi một chén."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng lắc đầu, "Đừng mang, ta lại không có món gì ngon để đáp lễ." Nàng thích có chuyện gì thì nói thẳng.

Lý Hướng Vãn sửng sốt, rất nhanh hiểu ra, Lâm Ngọc Trúc một ngày kiếm được rất ít công điểm, có thể làm chính mình ăn no đã không tệ, lấy đâu ra đồ vật đáp lễ nhân tình qua lại, nàng bên này thức ăn ngon, hôm nay có thịt cho một chút, ngày mai có thịt chẳng lẽ lại không cho? Một lần còn được, nhiều lần ngược lại làm cho người nhận thêm áp lực.
"Vậy ta đi nấu cơm."
"Ừ ừ." Lâm Ngọc Trúc vui tươi hớn hở gật đầu đáp lời.
Nhìn Lý Hướng Bắc đã sơ chế xong gà đứng dậy đi vào phòng, thấy thế nào cũng cảm thấy là nam chính có chút dư thừa, thực tế nữ chính không thiếu thịt, có nam chính ở cạnh không thể ăn đồ riêng, lại phải nấu cơm hầu hạ hai đại nam nhân, nghĩ thế nào cũng đều thấy không có lời!
Mấu chốt nam chính mang đến rất nhiều phiền toái cho nữ chính, con gái một khi thanh danh không tốt, đầu trâu mặt ngựa gì cũng dám sáp lại.
Lâm Ngọc Trúc tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời đầy mây, vẫn là độc thân tốt, nhẹ nhàng tự tại!
Thật muốn rung cái chân.
Còn chưa thích ý được vài phút, nhà trước liền truyền đến thanh âm khắc khẩu, Lâm Ngọc Trúc nghe hẳn là Vương Tiểu Mai lại cãi nhau với ai đó, thấy nhiều không trách, ngày nào bọn họ không khắc khẩu mới là kỳ quái.
Vừa nghĩ như vậy đã thấy Vương Tiểu Mai túm Trương Diễm Thu đi về phía sân sau, Lâm Ngọc Trúc ánh mắt sáng lên, này là ầm ĩ việc gì? Không thể không nói, có Vương Tiểu Mai cuộc sống sẽ không buồn chán!
Chỉ thấy Vương Tiểu Mai nộ khí đằng đằng lôi túm Trương Diễm Thu vẻ mặt u ám đưa tới sân sau, tới rồi hất tay ra, chống eo hét lớn: "Ta nấu cơm ngươi chê ỏng chê eo, vậy đừng ăn cùng chúng ta nữa, ngươi đi hỏi xem có ai nhận ngươi, dù thế nào ta cũng không nhận ngươi.

Hàng ngày không phải hôm nay bị bệnh thì là ngày mai không thoải mái, cái gì cũng không làm còn có mặt mũi ở đó kén chọn, ai thiếu nợ ngươi?".

Bình Luận (0)
Comment