Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 16


"Ngoan!"Hai tay Dạ Tử Hiên ôm lấy Lữ Nhã Hạm, nhẹ giọng nói, không cần phải quan tâm tới một người không có liên quan như vậy.Sắc mặt Trần Mộc Lan lập tức thay đổi, biểu cảm giống như ăn phân nhất thời đã lấy lòng Lữ Nhã Hạm.Không ngờ cô còn có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Mộc Lan, Lữ Nhã Hạm phát hiện, bây giờ tâm tình của cô rất tốt, đã tống ra được một ngụm tức giận."Nhã Hạm, cô..."Trần Mộc Lan ấm ức nhìn Lữ Nhã Hạm, giống như Lữ Nhã Hạm đã bắt nạt cô ta, khiến Lữ Nhã Hạm cảm thấy ghê tởm."Trần Mộc Lan, tôi chỉ nói một lần.

Thứ nhất, quan hệ giữa hai chúng ta không tốt tới mức cô có thể gọi tôi là Nhã Hạm.


Thứ hai, tôi không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô.

Lữ Nhã Hạm tôi dám làm dám chịu, người kính tôi một thước, tôi nhường người một trượng, nhưng người có lỗi với tôi, tôi sẽ khiến người đó từ từ trả lại hết!"Mấy câu nói cuối cùng của Lữ Nhã Hạm rất có thâm ý, ẩn ý trong đó khiến Trần Mộc Lan cảm thấy có chút chột dạ.Cô ta không hiểu, bắt đầu từ lúc nào mà Lữ Nhã Hạm đã trở thành người biết ăn nói như vậy rồi?Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô ta, Lữ Nhã Hạm nở nụ cười, cười rất ngọt, giống như người vừa mới đối chọi gay gắt với Ninh Hải Sinh không phải là cô vậy.Dạ Tử Hiên càng thêm tò mò với cô gái nhỏ trong lòng.Cô giống như một mê đề, lúc đối mặt với kẻ địch, cô gái nhỏ sẽ như một con mèo hoang nhỏ lộ ra móng vuốt sắc bén.


Nhưng khi đối mặt với người thực sự quan tâm mình, cô sẽ biến thành một chú mèo con mềm mại.Trước giờ Dạ Tử Hiên chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác này.Trước khi gặp được cô, anh vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ không kết hôn.

Nhưng hiện tại anh đã chính thức cảm nhận được, lấy một cô gái có vẻ ngoài dễ nhìn lại không thích chịu thiệt làm vợ, cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.Nếu nói lúc đầu, cảm giác của Dạ Tử Hiên đối với Lữ Nhã Hạm là trách nhiệm lớn hơn tình cảm, thì hiện tại, dường như anh đã cảm thấy hứng thú hơn đối với Lữ Nhã Hạm, trước khi anh kịp nhận ra thì cô đã lặng lẽ chiếm đóng lòng anh."Nhã Hạm..."Đáy mắt Trần Mộc Lan mang theo tia oán độc, nhưng cô ta cũng đã nhanh chóng rút đi tia oán độc đó, khôi phục lại vẻ đau lòng.Chỉ là Lữ Nhã Hạm nhìn thấy tầm mắt Trần Mộc Lan vẫn nhìn về phía Dạ Tử Hiên thì cô biết, Trần Mộc Lan không phải người sẽ ngồi chờ chết.Kiếp trước, cô không gặp được người đàn ông đã cứu cô lên này, Trần Mộc Lan cũng không có cơ hội quen biết anh.Hiện tại một người đàn ông ưu tú hơn Ninh Hải Sinh xuất hiện, làm sao Trần Mộc Lan có thể bỏ qua cơ hội này chứ?"Đi thôi..."Lữ Nhã Hạm nói với Dạ Tử Hiên đang ôm mình.Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của Trần Mộc Lan, về phần người khác nghĩ thế nào, có liên quan gì với cô đâu?Cô sống và đi lại trong thôn, nhưng cũng không thể vì vậy mà ép bản thân phải chịu tủi nhục.Thời điểm cải cách sắp tới rồi, chỉ cần sau này cô có tiền rồi, thì cô muốn xem thử người trong thôn sẽ đối xử với cô như thế nào?Trần Mộc Lan dùng sức siết chặt bàn tay của mình, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng là kế hoạch kín không kẽ hở, làm sao Lữ Nhã Hạm lại không bị hủy hoại, ngược lại còn chiếm được một người đàn ông ưu tú hơn chứ?Vì sao, vì sao thế giới này lại không công bằng như vậy, rõ ràng là xét theo phương diện nào, cô ta cũng tốt hơn Lữ Nhã Hạm.

Nhưng vì sao cô ta lại không có được vóc người và khuôn mặt xinh đẹp như con đàn bà không phân biệt được ngũ cốc kia.Vì sao Lữ Nhã Hạm luôn là người đầu tiên được đàn ông chú ý tới vậy?.

Bình Luận (0)
Comment