Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 5


"Trưởng thôn!"Mắt Trần Mộc Lan ngập nước, ấm ức gọi một tiếng.Không phải Trần Mộc Lan không biết quan hệ giữa trưởng thôn và Thành Vệ Hồng, nhưng hiện giờ không phải là lúc cô ta lùi bước."Bác phải làm chủ cho nhà cháu!"Trương Quế Học nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt ngập nước của Trần Mộc Lan, bước chân khựng lại, sau khi nhìn bốn phía xung quanh thì lập tức tỉnh táo lại."Cháu gái, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, đợi sau khi điều tra rõ ràng thì bàn tiếp!"Mặc dù Trương Quế Học cũng muốn dùng chuyện này uy hiếp Trần Mộc Lan, nhưng cố tình ông ta lại không có lá gan đó, hơn nữa trong thôn cũng phải do một mình ông ta độc đoán.Lữ Nhã Hạm châm chọc nhìn về phía Trần Mộc Lan đang mang bộ dạng thích mà còn làm bộ, cụp mắt xuống.Không phải cô đã sớm biết Trần Mộc Lan là dạng đàn bà gì rồi sao? Lúc trước không phải cô ta chính là dựa vào bộ dạng ngây thơ này, làm cho Ninh Hải Sinh sau khi kết hôn vẫn còn giữ liên lạc đó sao?"Đại Dũng, Nhị Cẩu Tử sao rồi?"Trương Quế Học nhìn thằng cháu đã không rõ sống chết nằm trên đất, quan tâm hỏi.Trong nhà chú hai chỉ có một đứa con trai này, nếu không thì cũng sẽ bị chiều thành bộ dạng ngang ngược, coi trời bằng vung như vậy.

Chỉ là dù sao cũng là cháu mình, Trương Quế Học vẫn rất lo lắng."Không có việc gì, chỉ là miệng vết thương trên trán nhìn có chút nghiêm trọng, băng bó tốt là không sao nữa!"Thầy lang Trương nhìn trưởng thôn, tức giận nói.Đứa cháu họ này, ba ngày thì hai ngày bị thương ở đầu, thầy lang Trương đã quen rồi, cho nên không đợi Khương Đại Dũng trả lời, ông đã nói luôn.Lữ Nhã Hạm thất vọng nhìn về phía Nhị Cẩu Tử.

Không ngờ mạng của gã ta còn lớn lắm."Nếu Nhị Cẩu Tử không có việc gì rồi, thì chúng ta nói về chuyện ngày hôm nay đi!"Trương Quế Học nghe thấy Nhị Cẩu Tử không sao, lúc này mới có tâm tư đi xử lý chuyện hôm nay."Bé Hạm, cháu nói, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"Trương Quế Học cố tình bao che cho Mã Quế Hương, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông ta cũng cần quan tâm tới mặt mũi."Trưởng thôn!"Lữ Nhã Hạm giật mình, ngẩng đầu khỏi lòng bác Cố, khi nhìn thấy ánh mắt không gợn sóng của trưởng thôn, cô lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Cháu đang hái rau dại bên bờ sông, nghe được động tĩnh, cho là có người bị thương.


Nhưng mà, nhưng mà không ngờ lại là Nhị Cẩu Tử đang ép bác Trần trên mặt đất.

Lúc cháu muốn chạy thì bị hai người họ phát hiện, Nhị Cẩu Tử muốn đánh cháu nên cháu chạy, không chú ý bị bác Trần đoạt mất cái xẻng.

Bác Trần muốn lấy xẻng đánh cháu, nhưng cháu trốn được, vì thế đánh lên đầu Nhị Cẩu Tử!""Không phải như thế, không phải như thế.


Nó, con bé Lữ Nhã Hạm kia nói dối!"Mã Quế Hương kinh hoảng hô lên, Lữ Nhã Hạm lại rũ mắt xuống, không phản bác."Họ Trần, bà nói xem là chuyện gì xảy ra?"Trương Quế Học nhìn về phía Mã Quế Hương, lạnh giọng hỏi.Dấu vết vẫn còn ở trên người kia, giải thích thế nào thì cũng không giải thích rõ được.

Trừ phi Nhị Cẩu Tử tỉnh, vậy thì ai nói dối là biết ngay."Là con bé Hạm bị Nhị Cẩu Tử đặt dưới người.

Tôi thấy được, là con bé Hạm đánh Nhị Cẩu Tử!"Mã Quế Hương bối rối giải thích, Lữ Nhã Hạm rụt vai."Bác Trần, cháu, nếu cháu bị Nhị Cẩu Tử đặt dưới thân, thì làm sao đánh gã được?"Ha ha, lúc Mã Quế Hương chạy tới, hình như Nhị Cẩu Tử đã nằm ra đất rồi, nói cô bị Nhị Cẩu Tử đặt dưới thân, rõ ràng là nói dối."Bác Trần, cháu biết, cháu là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, ở trong thôn cháu không có thân thích gì.

Bác nói là cháu đánh Nhị Cẩu Tử, vậy thì là cháu đánh đi!"Lữ Nhã Hạm bày ra bộ dạng nhận mệnh, khiến người trong thôn nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhất thời mềm lòng..

Bình Luận (0)
Comment