Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 384

Hà Ngọc Yến nhìn văn phòng trống rỗng, không biết nói gì nữa.

"Cậu ơi, cậu…"

Cố Minh Lý biết Hà Ngọc Yến muốn nói gì, ông lắc đầu ra hiệu không sao: "Nếu chỉ một việc như thế này mà lại đổ lên đầu cậu thì sau này chẳng còn thầy cô nào dám dùng quan hệ của mình để mời những giáo sư giỏi đến trường giảng dạy nữa."

Hà Ngọc Yến nghe xong thì gật đầu, thấy vì chuyện của Lưu Bình Bình mà mất không ít thời gian, cô chào tạm biệt Cố Minh Lý rồi trở lại lớp học.

Trong lớp, mọi người vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều nghiêm túc nghe giảng, cố gắng học tập kiến thức.

Hứa Linh quay đầu nhìn Hà Ngọc Yến, muốn hỏi sao cô lại đi lâu thế. Hà Ngọc Yến nhìn ánh mắt của Hứa Linh, bỗng nhớ đến một câu nói phổ biến trên mạng ở thế hệ sau này: Ánh mắt ngây thơ, ngốc nghếch của sinh viên đại học.

Ánh mắt của Hứa Linh chính là ánh mắt như vậy.

Nhưng ánh mắt và hành động vừa rồi của Lưu Bình Bình lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng. Rất nhanh, Hà Ngọc Yến đã hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ này. Hơn nữa thậm chí còn không cần đợi đến ngày mai.

Ngay buổi trưa hôm đó, khi mọi người đang ăn cơm ở căng tin thì nghe có người nhắc đến chuyện sáng nay Lưu Bình Bình chạy điên cuồng trên hành lang trường học, ai nấy đều thấy Lưu Bình Bình thật kỳ quặc. Những người không quen biết Lưu Bình Bình nghe xong cũng đều đến hóng hớt.

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

Hứa Linh và Hoàng Mỹ Liên đều tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Cả sáng nay Lưu Bình Bình không quay lại lớp học, bây giờ bọn họ mới nghe được sáng nay cô ta náo loạn ở tòa hành chính.

Thật đúng là một tin nóng.

Hà Ngọc Yến tóm tắt sự việc chỉ với vài lời, bao gồm cả những điều Lưu Bình Bình nói về mối quan hệ giữa cô ta và Đồng Đức Thuỵ. Nói xong, Hà Ngọc Yến phát hiện ra ba người bạn đều có vẻ mặt khó diễn tả thành lời.

"Không phải chứ, tớ chưa từng hẹn hò nhưng cũng biết mấy câu nói đó còn chưa đến mức kết hôn đâu!" Một lúc sau Hứa Linh mới thốt ra được câu này.

Hoàng Mỹ Liên cười khúc khích rồi nghiêm túc nói: "Cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Mấy câu nói đó cũng có thể nói trong lúc hẹn hò nhưng mà tớ nghe nói người nước M rất thoáng. Bọn họ chẳng ngại gọi người lạ là bảo bối, em yêu gì đó đâu. Có lẽ người ta đến chỗ chúng ta vẫn chưa thích nghi được..."

Lư Đại Nữu thì bình tĩnh hơn: "Tớ cảm thấy Lưu Bình Bình như bị điên vậy. Chắc chắn cô ta sẽ không chịu dừng lại đâu."

Quả nhiên, ngay sau khi Lư Đại Nữu vừa nói dứt lời thì nghe thấy có người chạy đến nhà ăn, vừa chạy vừa hét lên: "Trời ơi, có người đang gào thét ở tòa hành chính là không muốn sống nữa!"

Các sinh viên trong nhà ăn đông đúc nghe thấy vậy đều ngớ người ra, sau đó là tiếng ồn ào náo động. Rất nhiều người đều đứng dậy, bưng khay cơm chạy ngay đến tòa hành chính.

Hà Ngọc Yến lập tức nghĩ người này không phải là Lưu Bình Bình đấy chứ. Bốn người bọn họ cũng bắt chước các sinh viên khác, bưng khay cơm chạy đến tòa hành chính. Nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy động tĩnh gì cả.

——

Lúc này, Lưu Bình Bình đã bị các thầy cô giữ lại. Trên thực tế, cô ta chỉ vừa hét lên một câu không muốn sống nữa đã khiến các thầy cô đều sợ hãi.  Sau đó, Lưu Bình Bình tỏ vẻ muốn dùng lời này để uy h**p thầy cô. Dù sao thì cô ta cũng đã quấy rầy cả buổi sáng, các thầy cô đều không muốn giúp cô ta tìm Đồng Đức Thuỵ.

Các thầy cô tại hiện trường đều là những người thông minh. Bọn họ ngay lập tức nhận ra ý đồ của Lưu Bình Bình qua biểu cảm của cô ta. Vì vậy, sao cô ta có thể thành công được chứ?

Đừng nói đến chuyện bây giờ mọi người đều chú trọng đến người có chính khí, đàng hoàng chính trực. Chỉ với loại người dùng thủ đoạn uy h**p như Lưu Bình Bình, chắc chắn nhà trường sẽ không chấp nhận. Nếu Lưu Bình Bình thành công thì sau này không khí trong trường học sẽ trở nên tồi tệ, tinh thần hiếu học của người học cũng sẽ bị méo mó. Chỉ có người đàng hoàng chính trực mới có thể làm tốt việc học, làm một người tài giỏi!

Do đó, chuyện của Lưu Bình Bình đã có kết quả vào chiều hôm đó ngay sau khi tan học. Ban lãnh đạo nhà trường đã nhất trí quyết định đuổi học Lưu Bình Bình. Đồng thời, trong bản tin phát thanh của trường cũng đã thông báo phê bình tất cả hành vi của Lưu Bình Bình.

Khi Hà Ngọc Yến tan học, đi trên con đường nhộn nhịp của trường, nghe được thông báo phê bình này, cô rất khâm phục tốc độ xử lý của nhà trường. Đồng thời, cô cũng ấn tượng sâu sắc bởi câu nói người có tinh thần học tập.

Lúc lên xe nhà mình, Hà Ngọc Yến kể lại chuyện hỗn loạn ngày hôm nay cho chồng nghe. Cố Lập Đông ngồi lặng một lúc mà không khởi động xe rồi thở dài nói: "Vợ ơi, em đã vào một môi trường giáo dục rất tốt!"

Thời gian cũng không vì chuyện của Lưu Bình Bình mà chậm lại. Ngược lại, rất nhanh đã đến cuối tuần. Hôm đó, vợ chồng bọn họ sắp xếp xong mọi chuyện, mang theo hành lý ra sân bay.

***

Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không Hà Ngọc Yến đi máy bay.

Sân bay vào đầu những năm 80 có vẻ đơn sơ hơn một chút so với thời sau này. Hành khách không nhiều, diện tích sân bay cũng nhỏ hơn, chỉ đậu lác đác vài chiếc máy bay. 

Sau khi xuống xe, hai người đến cửa check-in gặp những người khác.

"Nhà cửa đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"

Cố Minh Lý dẫn những người khác làm thủ tục lên máy bay, thấy vợ chồng bọn họ đến, ông ấy thuận miệng hỏi. Cố Lập Đông gật đầu, kể cho cậu nghe về những công việc gia đình sắp tới. Hà Ngọc Yến thì đeo ba lô của mình quan sát tình huống xung quanh sân bay.

Chuyến đi lần này kéo dài mấy ngày, hai vợ chồng chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay đổi và một ít đồ vệ sinh cá nhân. Những thứ khác nếu thiếu thì đến thành phố Thâm rồi mua. Bây giờ đã cuối tháng ba gần tháng tư rồi. Nhiệt độ ở Hồng Kông chắc không lạnh lắm.

Trong đầu mang theo những suy nghĩ này, sau khi quan sát toàn bộ sân bay xong, Hà Ngọc Yến lại nhìn về phía những người nước ngoài đang xếp hàng làm thủ tục check-in.

Lần này, các giáo sư và sinh viên của trường đại học H đến thăm trường, ngoại trừ Đồng Đức Thụy thì tất cả đều ở trong hàng đó.

Khi đi, lịch trình của bọn họ sẽ giống nhau nhưng đến Hồng Kông, những người này sẽ được nhân viên đại sứ quán của nước M tại Hồng Kông phụ trách, ngay cả giấy tờ xuất cảnh của bọn họ cũng được xử lý riêng. Tất nhiên, cô nghe nói bọn họ sẽ bay thẳng từ Hồng Kông về nước M sau khi tham dự hội chợ phỉ thúy.

Bởi vì không nhiều hành khách nên thủ tục check-in diễn ra rất nhanh. Sau khi hoàn thành các thủ tục, mọi người tiến vào khu vực chờ lên máy bay.

Hà Ngọc Yến cảm thấy hơi đói bụng. Cô mở túi trên tay ra, bên trong có vài chiếc bánh mì. Đó là đồ mà anh trai cô đã mang đến sau khi tan làm vào ngày hôm qua. Lúc anh đến đã mang theo bánh mì, tiện thể đưa hai đứa nhỏ về nhà mẹ.

Hà Ngọc Yến lấy một chiếc bánh mì ăn vài miếng, cảm thấy trong bụng không còn rỗng tuếch nữa

Chuyến bay hôm nay rất sớm nên cô và Cố Lập Đông đã dậy lúc 4 giờ sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong hai người cũng không kịp ăn sáng, lái xe thẳng đến sân bay.

Nếu nhà không có xe thì có lẽ họ đã phải ở lại một nhà nghỉ gần sân bay từ đêm hôm trước.

——

"Khi máy bay cất cánh, hai đứa nhớ hé miệng một chút hoặc nhai một cái gì đó. Như vậy thì tai sẽ không bị đau."

Sau khi Cố Minh Lý lo xong cho mấy người ngoại quốc thì đi đến chỗ của vợ chồng Hà Ngọc Yến, cẩn thận dặn dò một số điều cần chú ý khi đi máy bay.

Người cậu này thật sự rất chu đáo. Mặc dù Hà Ngọc Yến đã sớm biết một số điều cần chú ý khi đi máy bay nhưng cô vẫn rất cảm động.

Đúng lúc này, mấy người ngoại quốc ngồi gần đó có vài người trông như sinh viên tụ lại với nhau nói chuyện bằng tiếng Anh. Hà Ngọc Yến cách bọn họ cũng không xa nên nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. Sau khi nghe xong, cô nhíu chặt mày lại. Cố Minh Lý tiến thẳng đến chỗ mấy sinh viên đó rồi hỏi bọn họ bằng tiếng Anh.

"Bọn họ nói gì vậy?"

Lần đầu tiên Cố Lập Đông cảm thấy mình không hiểu tiếng Anh là một thiệt thòi. Vừa rồi khi mấy người ngoại quốc nói chuyện, vợ anh nghe hiểu được, cậu là người đã sống ở nước M nhiều năm cũng hiểu. Trong ba người chỉ có mình anh là không hiểu. Điều này khiến Cố Lập Đông cảm thấy rất không thoải mái.

Hà Ngọc Yến nhìn thấu suy nghĩ của chồng, cô hơi buồn cười vì cảm thấy anh thật dễ thương, nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, cô lại cảm thấy không vui. Tuy nhiên, cô vẫn tóm tắt lại với chồng.

Mấy sinh viên đó vừa nói về chuyện của Lưu Bình Bình.

——

Sau khi Lưu Bình Bình gây náo loạn ở trường một trận, mặc dù bị trường học buộc phải rời đi nhưng trước khi đi, cô ta đã chạy khắp trường để tìm Đồng Đức Thụy. Sau đó, cô ta còn chặn mấy sinh viên ngoại quốc trên đường.

Những học sinh ngoại quốc đều cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng cũng có người cho rằng cô ta đáng bị như vậy, tự mình đa tình. Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy Đồng Đức Thụy rời đi sớm là vì sự quấy rầy của Lưu Bình Bình. Mà mấy sinh viên vừa nói chính là nhóm người khinh thường Lưu Bình Bình cho nên những lời bọn họ nói đều rất khó nghe. Trong đó, thậm chí bọn họ còn coi Lưu Bình Bình như đại diện cho các cô gái trong nước, cho rằng tất cả đều như vậy.

Nghe đến đây, Hà Ngọc Yến muốn qua đó mắng mấy sinh viên này. Không ngờ Cố Minh Lý đã đi trước, mắng những người đó.

Cố Lập Đông nghe những lời này cũng tức giận muốn đánh mấy sinh viên đó. Đây là những người thế nào chứ! Lại dám hạ thấp đồng chí nữ nước bọn họ như vậy. Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Các đồng chí nữ của bọn họ, ai cũng là người giỏi giang.

Trong quá trình trưởng thành Cố Lập Đông đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ những người phụ nữ lớn tuổi, các đồng chí nữ anh tiếp xúc trong cuộc sống cũng chủ yếu là những người tự lập tự cường, sao có thể chịu nổi những lời như vậy.

"Cậu đã mắng mấy người đó rồi. Còn nữa, cậu ấy đang hỏi thêm mấy người đó."

Nghe tiếng Anh lộn xộn từ phía đó, Hà Ngọc Yến càng nhíu mày chặt hơn.

"Bọn họ nói hôm Lưu Bình Bình bị đuổi khỏi trường đã chặn bọn họ trên đường. Lưu Bình Bình hỏi bọn họ Đồng Đức Thụy ở đâu, bọn họ đã nói cho Lưu Bình Bình biết."

Hà Ngọc Yến thuật lại những gì mình đã nghe, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cố Lập Đông: "Đồng Đức Thụy cũng ở Hồng Kông à?"

"Mấy sinh viên đó nói vậy, có vẻ bọn họ rất thân với Đồng Đức Thụy." Nếu không, bọn họ cũng sẽ không đảm bảo với Cố Minh Lý rằng Đồng Đức Thụy thật sự đang ở Hồng Kông.

Bình Luận (0)
Comment