Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 404

Ngày 22 tháng 8, đã qua 5 ngày kể từ ngày khai trương Siêu thị Quốc tế Gia Vượng. Hà Ngọc Yến nghĩ rằng sau sáu ngày, chắc chắn sẽ không còn náo nhiệt nữa.

Kết quả, khi cả gia đình lái xe đến, bọn họ phát hiện cửa siêu thị đóng chặt. Một số người mặc đồng phục đứng ở cửa. Còn có một số người mặc đồng phục của phòng giám sát. Hà Ngọc Yến đưa mắt nhìn, nhận ra trong số đó có người quen của ông Khang từ công ty cung tiêu.

Đối phương thấy cô, lịch sự vẫy tay chào.

Cố Lập Đông cũng nhận ra những người trong đồng phục giám sát từ công ty cung tiêu, "Chắc là có chuyện lớn xảy ra rồi."

Hà Ngọc Yến cảm thấy có vấn đề.

Có rất nhiều người tụ tập bên ngoài siêu thị, bọn họ đang sôi nổi bàn tán về việc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày hôm qua vẫn bình thường mà. Sao hôm nay lại không cho vào thế?"

"Ôi, không chỉ không vào được mà ngay cả cửa còn có mấy cán bộ đứng gác. Rõ ràng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn đấy."

"Nếu họ lại đóng cửa thì chúng ta chẳng có nơi mua hàng giá rẻ nữa rồi."

Một số bác gái sôi nổi thảo luận về tình hình của siêu thị. Đối với bọn họ, vấn đề không phải là tương lai của siêu thị mà là có thể mua thêm nhiều món hàng giá rẻ để giảm bớt gánh nặng cho gia đình và tiết kiệm thêm tiền.

Còn Đồng Đức Văn rất quan tâm đến tương lai của siêu thị, lúc này lại đang thất vọng ngồi trong phòng làm việc của giám đốc ở tầng hai. Trước mặt hắn ta là một số cảnh sát và người từ phòng giám sát của công ty cung tiêu. Nếu Hà Ngọc Yến có mặt ở đây, cô sẽ thấy đội trưởng Hoắc cũng đang có mặt trong số những người này.

Từ ngày hôm đó trở đi, Siêu thị Quốc tế Gia Vượng gây xôn xao chỉ mới khai trương được năm ngày đã bị đình chỉ hoạt động. Việc ngừng hoạt động này không bao giờ có ngày mở cửa lại.

Hà Ngọc Yến và gia đình biết được toàn bộ sự việc từ miệng Cố Quảng Thịnh, anh tư Hà và những người liên quan sau một tuần.

——

"Bây giờ nhìn lại chuyện này, tất cả nhân viên đều là kẻ xấu, không có ai là người tốt hết."

Mùa hè đã sắp kết thúc, gia đình bọn họ thường xuyên về nhà họ Cố thăm ông bà. Ngày hôm đó, Cố Minh Lý cũng có mặt. Chủ đề trò chuyện đương nhiên là siêu thị của nhà họ Đồng.

Thực ra sự nổi lên và sụp đổ của siêu thị này nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thì cũng có thời gian rực rỡ nhưng danh tiếng của siêu thị này lại không được tốt lắm. Bởi vì ban đầu, sự xuất hiện của siêu thị này đã cướp mất giấc mơ của nhiều người muốn nhận thuê quầy hàng ở siêu thị. Dù Hà Ngọc Yến nghĩ rằng nhiều người không thật sự muốn nhận hợp đồng nhưng cảm giác ước mơ bị cản trở quả thực đã sinh ra nhiều sự bất mãn.

Với tư cách là giám đốc của một nhà máy lớn, gần đây Cố Quảng Thịnh cũng đã tham gia vào nhiều cuộc họp tại thành phố vì chuyện này. Vì vậy, khi ông nói về vấn đề này, cảm xúc dạt dào. Mà khi ông nói xong, cuộc trò chuyện đã kéo dài hơn một giờ đồng hồ. 

Khi Cố Quảng Thịnh nhớ ra phải uống nước để làm ấm cổ họng, Hà Ngọc Yến cũng thở dài. Cô không ngờ đằng sau lại có một câu chuyện quanh co như vậy.

Thì ra, nhà họ Đồng đã lấy được vài cuốn sổ tay từ nhà họ Lưu. Những cuốn sổ tay này ghi lại các hồ sơ th*m nh*ng của một số kẻ sâu mọt trong công ty cung tiêu. Khi còn trẻ những người này đã cùng nhau th*m nh*ng một số hàng hóa từ kho hàng, lén lút bán ra ngoài và đổi lấy nhiều tiền. Nhưng sau đó, khi vị trí của những người này bắt đầu cao lên, bọn họ đã ngừng việc đó.

Nhà họ Đồng dùng cuốn sổ tay để đe dọa giám đốc Trương. Người này buộc phải thực hiện theo yêu cầu của nhà họ Đồng. Ví dụ như chặn nguồn hàng siêu thị của bọn họ, cố gắng chiếm đoạt siêu thị. Sau khi thất bại, hắn lại buộc giám đốc Trương cho thuê cửa hàng bách hóa, thậm chí còn ký kết hợp đồng không công bằng. Những điều này đều là do giám đốc Trương viết trong đơn tố cáo.

Trong đơn tố cáo, giám đốc Trương miêu tả mình như một người bị đe dọa và cưỡng ép. Bởi vì lòng tham lúc trẻ, ông ta bị người khác đe dọa. Ông ta cảm thấy rất không yên tâm, lương tâm cắn rứt, cuối cùng quyết định tố cáo mình với tổ chức. Đồng thời, ông ta cũng tố cáo các kẻ sâu mọt khác và cũng tố cáo Đồng Đức Văn. Hơn nữa, ông ta còn cung cấp nhiều bản ghi âm cuộc gọi khác, bao gồm cả cuộc trò chuyện với Đồng Đức Văn làm bằng chứng.

Về việc tại sao ông ta không tố cáo ngay từ đầu khi bị đe dọa là vì lúc đó vẫn còn hy vọng.

Nghe qua thì là một cái cớ quá hay!

Thực tế, ông ta chỉ muốn trả thù Đồng Đức Văn nhưng trả thù đơn giản sao có thể bù đắp cho nỗi sợ hãi khi bị đe dọa? Giám đốc Trương đã nghĩ nhiều, nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng nghĩ đến việc nghe nói nhà họ Đồng khá có thế lực ở nước ngoài, cuối cùng ông ta vẫn quyết định thành thật để nhận sự khoan hồng, nhân tiện kéo Đồng Đức Văn xuống bùn một phen để trút giận. 

Trước khi đầu thú, ông ta đã ly hôn với vợ, sợ liên lụy đến con cái, ông ta còn cho con đổi hết họ sang họ của vợ. Sau khi đưa hết tiền lương dành dụm bao năm cho vợ, ông ta lập tức chạy đi tự thú.

Tất nhiên, thời điểm ông ta tự thú được chọn rất tinh vi, đúng vào ngày khai trương siêu thị nhà họ Đồng. Vì vậy, từ ngày hôm đó, Đồng Đức Văn không thể liên lạc được với giám đốc Trương. Nhưng vì bận rộn với công việc của siêu thị, hắn ta không có thời gian đi tìm người. Đến khi nhận ra vấn đề, hắn ta đã bị các cơ quan liên quan chặn ngay tại văn phòng.

Thật là...

Hà Ngọc Yến nghĩ đến quy mô của siêu thị nhà họ Đồng. Nghe nói bọn họ còn tân trang lại toàn bộ tòa nhà, thuê rất nhiều công nhân, nhập rất nhiều hàng hóa, tổ chức nhiều hoạt động lỗ vốn. Tất cả những thứ đó đều là tiền đấy!

Giờ đây khi Đồng Đức Văn gặp phải rắc rối như vậy, toàn bộ số tiền đầu tư đó đều tan thành mây khói.

Mặc dù giám đốc Trương bày mưu như vậy có chút hèn hạ nhưng sau khi nghe xong, Hà Ngọc Yến không nhịn được mà nở một nụ cười. Sau đó cô còn phải che miệng cười không ngừng.

Thật là sảng khoái!

Mặc dù không phải tự tay mình làm nhưng người ác có kẻ ác trị. Bị người khác chơi một vố như vậy, sự nhục nhã của Đồng Đức Văn có thể tưởng tượng được.

Đáng đời!

Thật là đáng đời!

Ngày xưa hắn ép siêu thị của bọn họ như vậy, giờ xem hắn có thể nhận được kết quả gì tốt hơn.

"Đồng Đức Văn có thân phận hơi đặc biệt. Hắn ta là người nước M, vì vậy nếu đại sứ quán bên đó can thiệp, có thể hắn ta sẽ bị trục xuất khỏi nước. Đương nhiên, số tiền bất hợp pháp của hắn ta chắc chắn không thể mang đi. Ước chừng phải nộp một khoản phạt lớn mới có thể đi được."

Cố Minh Lý đã sống nhiều năm ở nước M, bắt đầu phân tích.

Hà Ngọc Yến lại không ngạc nhiên với phân tích này. Dù sao thì vấn đề cuối cùng cũng là làm sao để định tội cho Đồng Đức Văn. Nhưng việc đối phương có thể bị ngã một cú đau như vậy đã là một điều khiến người ta sảng khoái.

Kết quả cuối cùng của sự việc đã có trước khi khai giảng.

Sau khi nhà họ Đồng ở nước M nộp một khoản phạt lớn đã đưa Đồng Đức Văn đi. Nhưng mà người này cũng bị liệt vào danh sách không được chào đón. Về cơ bản sau này không thể quay lại Trung Quốc nữa. Còn giám đốc Trương và những người khác bị ông ta tố giác, bao gồm cả ba ruột của Lưu Bình Bình đều nhận được hình phạt xứng đáng.

Khi mọi chuyện đã lắng xuống, Hà Ngọc Yến cũng trở lại trường.

Tất nhiên, việc này cũng dẫn đến một hiện tượng kỳ lạ. Đó là siêu thị của bọn họ đột nhiên có thêm rất nhiều khách hàng. Nhân cơ hội này, siêu thị mới nằm ở phía đông thành phố cũng chính thức khai trương.

Hai siêu thị kinh doanh ngày càng phát đạt, mỗi ngày trôi qua càng làm người ta cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp.

Trong không khí như vậy, bọn họ nhận được một cuộc gọi cầu cứu từ thành phố Quảng.

-----

"Bảo chúng ta hỗ trợ, xem thử có thể nhập hàng của họ không á?" 

Vào cuối tuần đầu tiên của kỳ học mới, Hà Ngọc Yến ở nhà không ra ngoài. Cô quyết định hôm nay sẽ giặt giũ toàn bộ ga trải giường trong nhà bởi vì mùa đông sắp đến.

Cô vừa kéo chăn từ lồng vắt nước của máy giặt ra thì thấy chồng mình cầm đồ ăn sáng trở về. Hà Ngọc Yến nhìn thấy vẻ mặt anh có chút kỳ lạ, vừa cười vừa bảo anh rửa tay, rồi đến giúp cô phơi chăn, đồng thời cũng hỏi anh có chuyện gì xảy ra. Không phải anh chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi sao? Không thể gặp phải chuyện kỳ quái gì chứ.

Kết quả là khi Cố Lập Đông rửa tay xong, hai vợ chồng cùng trải chăn ra. Sau khi chăn được phơi xong, anh mới nói một câu khiến Hà Ngọc Yến cũng cảm thấy bất ngờ.

"Không phải chứ, rốt cuộc giày nhà họ xấu đến mức nào vậy?"

Hà Ngọc Yến hỏi câu này vì Cố Lập Đông nói rằng khi anh đi mua đồ ăn sáng, thuận tiện nhận một cuộc gọi. Cuộc gọi đó đến từ thành phố Quảng. Người gọi điện đến không phải là người bọn họ thường xuyên liên lạc mà là Thái Chiêu Đệ.

Trước mắt, nhà bọn họ liên lạc với Thái Triêu Đệ chỉ giới hạn ở việc giúp cô ta chuyển đồ đến tay Hồ Văn Lý. Mục đích cuối cùng là đưa đồ cho hai đứa con của cô ta ở nhà họ Hồ. Ngoài ra, người của hai nhà gần như không có bất kỳ qua lại nào. Thỉnh thoảng khi Cố Lập Đông và những người khác ở gian hàng bán buôn sẽ mua một số giày nhựa rẻ từ quầy của chồng mới của Thái Chiêu Đệ về bán lại.

Lần này, đối phương gọi điện thoại chính là vì việc bán giày.

Hóa ra, gần đây nhà của Vinh đã phân chia tài sản. Hắn ta cũng chia được một phần tài sản, ngoài quầy giày trước đó còn có thêm một xưởng nhỏ sản xuất giày nhựa. 

Giày nhựa này thực chất không có nhiều kỹ thuật, chỉ là quy trình đúc nhựa. Về cơ bản nếu như có khuôn, nhựa được làm nóng sẽ hóa lỏng thành chất lỏng, cho vào khuôn và nhanh chóng đông lại, thế là xong.

Lúc này ngành công nghiệp nhựa vẫn đang trên đà phát triển, không ai quan tâm đến tác động môi trường. Ngược lại bởi vì là sản phẩm công nghiệp, sản phẩm nhựa vẫn có thể bán với giá cao.

Giày nhựa, dép nhựa là một ví dụ điển hình.

Nếu có thể bán với giá cao thì đó phải là những loại thời thượng, đặc biệt là những đôi giày nhựa dẻo thường bị chê cười trong tương lai, tại thời điểm này chúng chính là xu hướng. Màu vàng sáng, đỏ tươi, xanh quân đội, nâu đậm… Những đôi giày nhựa như vậy là điều không thể thiếu đối với giới trẻ.

Vì vậy, Hà Ngọc Yến không hiểu. Nếu chồng của Thái Chiêu Đệ đã thừa hưởng một xưởng sản xuất giày nhựa. Không phải nên kiếm được nhiều tiền từ đơn hàng lớn sao? Tại sao mà phải tìm đến bọn họ cầu cứu?

Cố Lập Đông nhún vai, cũng không hiểu tại sao lại phải cầu cứu đến bọn họ. Theo lý, người nhà này đã có quầy bán sỉ ở thành phố Quảng, hoàn toàn có thể bán giày nhựa mà bọn họ sản xuất ở đó.

Rất nhanh, hai vợ chồng bọn họ đã biết nguyên nhân.

Bình Luận (0)
Comment