Sau khi thị trường mở ra, túi tiền của mọi người dần phồng lên, đặc biệt là những cá nhân không có công việc nhà nước, không thể ngồi đợi đơn vị chia nhà cho được. Cho nên Văn phòng quản lý nhà đất là nơi mà mọi người thích đến nhất.
Lúc này Văn phòng quản lý nhà đất đảm nhận một số chức năng của người môi giới, rất nhiều người muốn mua nhà ở đều đến Văn phòng quản lý nhà đất ghi lại thông tin bán nhà của mình.
Khi nhóm Hà Ngọc Yến đi vào Văn phòng quản lý nhà đất thì gặp được mười mấy người đang xử lý các loại nghiệp vụ. Có người tới hỏi nhà ở, có người tới xử lý thủ tục sang tên.
"Đúng vậy, may mắn lần trước có người ra giá 6000 nhân dân tệ nhưng tôi không bán. Bây giờ nhìn xem, qua một tháng thôi mà đã có người chịu ra giá 7000 nhân dân tệ kìa!"
"Haizz, đúng vậy! Nghe nói ông chủ kia kiếm được rất nhiều tiền ở Hồng Kông nên nhanh chóng trở về mua nhà ở. Nếu nhà của chúng ta không phải hàng xóm thì người ta cũng không thích mua. Nghe nói người đó định mua mấy ngôi nhà của chúng ta rồi đập ra xây nhà lầu đó!"
"Chuyện này cũng rất tốt đó!"
Vừa vào cửa, Hà Ngọc Yến đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người họ. Nghe ý của bọn họ là có một kẻ có tiền vừa mua hết mấy căn nhà của bọn họ. Tại thời điểm này, việc mua liền mấy căn nhà rồi đập đi xây lại vẫn rất hiếm thấy.
Người làm thủ tục sang tên giúp nhóm của Hà Ngọc Yến là nhân viên công chức lâu năm. Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người họ thì hâm mộ nói: "Không biết mấy người kia gặp được vận may gì nữa, căn nhà bên phía bọn họ không phải nơi dễ bán. Nếu không phải diện tích lớn thì có lẽ cũng không thể lừa gạt người ta bỏ tiền mua được."
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, thuận miệng hỏi là nhà bọn họ ở nơi nào! Dù sao thì hiện này rất nhiều người đều không nỡ bán nhà ở, trừ khi người đó được đơn vị chia nhà ở khác cho, bằng không nhà ở truyền từ đời này sang đời khác cũng chỉ có hai căn phòng như thế, người bình thường đều sẽ không lấy ra bán.
Nhân viên công chức lâu năm cười ha ha: "Bởi tôi mới nói số phận của họ may mắn. Mấy căn nhà kia đều ở gần nhà máy đinh ốc, bọn họ là công nhân của nhà máy đinh ốc. Nghe nói gần đây nhà máy đinh ốc sắp chia nhà. Mấy người này đều có nhà do mình đứng tên, vốn dĩ bọn họ không được lên danh sách trừ khi bán nhà đi."
Khi nói lời này, nhân viên công chức lâu năm cảm thấy rất trùng hợp. "Vừa lúc bọn họ sốt ruột muốn bán nhà, có rất nhiều người tới ép giá. Tự dưng có một ông chủ có tiền, mua liền một lúc hết mấy căn nhà của bọn họ. Đây chẳng phải là có vận may tốt sao? Có tư cách được chia nhà, nhà của mình cũng được bán với giá cao."
Hà Ngọc Yến lắng nghe, đột nhiên cảm thấy ông chủ mua nhà kia cũng rất thông minh. Chờ khi cô nghe thấy nhà ở của mấy người đó cộng lại có hơn một ngàn mét vuông thì ngây ngẩn.
Hiện nay có một số nhà trệt do tổ tiên truyền lại, có khoảng hai ba trăm mét vuông. Mà mấy người này đang ở gần nhà máy đinh ốc, vị trí này rất hẻo lánh cho nên giá mới chỉ có mấy ngàn nhân dân tệ một căn nhà. Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là hình như khu vực nhà máy đinh ốc sẽ được xây dựng thành một khu công nghiệp trong tương lai gần. Hơn nữa còn có con đường giao thông khác muốn quy hoạch. Dựa theo quy hoạch thành phố ở đời sau, sau này nơi đó sẽ là khu thương mại nằm trên đường vành đai hai.
Một chỗ như vậy, vậy mà lại có người có thể mua hết nhà ở trước khi chính sách quy hoạch được thông báo. Có thể suy đoán chờ đến sang năm khi chính sách quy hoạch được thông báo thì người này có thể kiếm tiền lời gấp mấy trăm lần.
Hành động như vậy khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy có lẽ người mua nhà này đã biết trước được chính sách quy hoạch của thành phố. Dù sao thì loại quy hoạch này cũng không phải được quyết định trong ngày một ngày hai mà phải tốn một thời gian dài để lên kế hoạch.
Cho nên cô đã gặp người có quyền rồi sao?
Đương nhiên, lúc này Hà Ngọc Yến chỉ là quần chúng ăn dưa. Dù sao thì người ta ra giá cao mua nhà, cho dù sau này họ có mục đích gì thì cũng là chuyện của người ta.
Thủ tục bên nhóm Hà Ngọc Yến làm rất nhanh. Sau khi trả hết tiền mua nhà, hai bên mua bán lại chịu phối hợp, không đến nửa tiếng các cô đã cầm giấy tờ nhà đất mới trong tay.
Vừa mới chuẩn bị nói lời tạm biệt với người bán nhà thì cô thấy mấy người bán nhà ở lúc trước đang vô cùng náo nhiệt vây quanh một người đàn ông bước vào. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có lẽ người này chính là ông chủ đã mua nhà của bọn họ.
Nhưng mà nhóm Hà Ngọc Yến lại biết người ông chủ này.
Không phải ai khác, chính là Đổng Kiến Thiết.
Khi ánh mắt đầu tiên hắn liếc qua thấy Hà Ngọc Yến, Hà Ngọc Yến lại nổi da gà toàn thân, chủ yếu là biểu cảm của Đổng Kiến Thiết không giống lúc trước. Trước kia hắn còn có một chút tinh thần phấn chấn chỉ có ở người trẻ tuổi, nhưng bây giờ nhìn chỉ còn lại cảm giác đa mưu túc trí.
Ngay sau đó, Hà Ngọc Yến lập tức phản ứng lại. Chắc Đổng Kiến Thiết chính là khách hàng mà mấy người bán nhà này đang đợi!
Nghĩ đến đây, Hà Ngọc Yến nhìn về phía chồng mình, phát hiện vẻ kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương, hiển nhiên anh cũng có cùng suy nghĩ với cô.
Tại sao Đổng Kiến Thiết lại có nhiều tiền như vậy? Vậy mà vừa ra tay đã mua nhà trệt có diện tích hơn một ngàn mét vuông. Cho dù giá của mấy căn nhà kia rất thấp nhưng cũng phải bỏ ra mấy chục ngàn nhân dân tệ.
Hà Ngọc Yến nhớ hai năm trước khi xảy ra chuyện của Đổng Đại Ngưu, lúc ấy khi nhà máy yêu cầu nhà họ Đổng trả lại tiền trợ cấp và tiền an ủi nhận được mấy năm nay thì Đổng Kiến Thiết không có tiền, chỉ có thể trừ vào tiền lương mỗi tháng của hắn.
Bây giờ đối phương tốt nghiệp chưa được một tháng, số tiền này chắc chắn không phải tiền lương, đó là tiền kiếm được khi làm thêm ở bên ngoài.
Nghĩ đến năm trước ở buổi đấu giá công khai phỉ thúy ở Hồng Kông, chuyện Đổng Kiến Thiết lắc mình biến hoá trở thành bậc thầy đổ thạch. Có lẽ Hà Ngọc Yến đã có thể đoán ra được nguồn gốc số tiền của đối phương.
Xem ra, mọi chuyện thật sự đúng như lời Hứa Phát đã nói. Theo một cách nào đó, Đổng Kiến Thiết đã trở thành bậc thầy đổ thạch.
Thật là buồn cười! Lúc trước vận may đổ thạch kỳ quái của Đổng Kiến Thiết vừa xuất hiện, Hà Ngọc Yến nghi ngờ có phải là do siêu hào quang nam chính trong tiểu thuyết không. Dù sao thì từ khi xuyên không đến bây giờ, Đổng Kiến Thiết là người như thế nào thì Hà Ngọc Yến cũng coi như hiểu rõ.
Nhưng ở trên việc đổ thạch này, Hà Ngọc Yến nghĩ hoài không hiểu.
Cho nên hắn kiếm được tiền từ việc đổ thạch, trở về Bắc Thành mua nhà, vừa mua thì đã mua hơn một ngàn mét vuông, còn là mua nhà trên đoạn đường mà mọi người thời nay không thích. Nhưng đoạn đường này sắp phải phá bỏ di dời, xây dựng khu thương mại.
Kết hợp tất cả những điều này khiến Hà Ngọc Yến có loại cảm giác rất quen thuộc.
Tuy nhiên không chờ Hà Ngọc Yến nghĩ kỹ thì cô đã thấy Đổng Kiến Thiết đi lại đây.
Đổng Kiến Thiết cũng thấy Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông ở phía đối diện. Khi ánh mắt hắn nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người họ, Đổng Kiến Thiết cảm thấy rất chói mắt.
Nhưng năng lực khống chế biểu cảm của hắn tiến bộ vượt bậc, lại có thể vui tươi hớn hở gật đầu với hai người Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông: "Trùng hợp như vậy à! Hai người cũng đi tới Văn phòng quản lý nhà đất à."
Cố Lập Đông nghe thấy lời này, ánh mắt híp lại, đột nhiên anh mỉm cười: "Đúng là rất trùng hợp. Thì ra cậu lại có tiền như vậy! Mua liền một lúc nhiều nhà như thế, có phải chuẩn bị đón bác gái Trịnh đi hưởng phúc không?"
Đổng Kiến Thiết nhướng mày: "Đây là món quà bất ngờ cho mẹ tôi, phiền hai người đừng nói ra ngoài trước nhé."
Cố Lập Đông cười ha ha hai tiếng: "Cậu ~ thật ~ sự ~ là ~ đứa ~ con ~ hiếu ~ thảo đó…… Nghe nói đã hai năm cậu chưa cho bác gái Trịnh tiền, thì ra là đợi lúc này. Được, chúng tôi cũng không phải người nhiều chuyện. Chuyện rất tốt như vậy, chờ xem biểu hiện của cậu đó."
Sau khi đặt người trên lò lửa, Cố Lập Đông nắm tay vợ đi ra khỏi Văn phòng quản lý nhà đất. Phía sau vẫn có tiếng ồn ào náo nhiệt, hiển nhiên mọi người đều vây quanh Đổng Kiến Thiết bắt đầu khen ngợi.
"Em cảm thấy anh ta rất kỳ quái!" Sau khi Hà Ngọc Yến đi ra ngoài, cô nắm tay của chồng nhưng luôn cảm thấy nổi da gà toàn thân.
Lúc trước Cố Lập Đông nghe thấy vợ nhắc đến chuyện này, anh cũng có cảm giác giống như vậy. Anh cúi đầu nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, Cố Lập Đông nói: "Dù sao thì hôm nay cũng không cần đi làm, chúng ta đến ngôi nhà mới mua xem xem có chỗ nào cần dọn dẹp không. Nhân lúc còn chưa tới thời gian cày bừa vụ xuân, kêu người cùng quê của anh La đến đây tranh thủ sửa nhà và chuyển nhà càng nhanh càng tốt."
Cố Lập Đông cảm thấy Đổng Kiến Thiết sẽ không chịu ngồi yên. Hơn nữa khoảng cách từ nhà mới đến siêu thị và thư viện quốc gia nơi vợ làm việc cũng rất gần. Họ quyết định chuyển nhà sớm một chút, rời xa người không chịu ngồi yên Đổng Kiến Thiết kia.
Đổng Kiến Thiết, người không chịu ngồi yên, sau khi nhìn thấy hai vợ chồng Hà Ngọc Yến rời đi thì xoay người đưa một điếu thuốc cho mỗi nhân viên công tác.
Sau khi thấy bọn họ đều nhận điếu thuốc, lúc này hắn mới bắt đầu hỏi thăm: "Đồng chí, hai người vừa rồi tới đây xử lý thủ tục sang tên sao?"
"À, tôi thấy chắc các người quen biết nhau nhỉ. Tại sao cậu hỏi chuyện này vậy?"
Nhân viên công tác bị hỏi đến, ai cũng biết cách nói chuyện khôn khéo.
Đổng Kiến Thiết thấy vậy cũng không tức giận, hắn cười tự giễu: "Anh không biết đó thôi. Tôi và đồng chí nam kia là bạn bè lớn lên từ nhỏ. Lúc trước bởi vì chuyện xem mắt nên mối quan hệ của chúng tôi hơi mâu thuẫn. Vừa rồi người vợ đi bên cạnh hắn, cũng là người mà trước kia tôi từng xem mắt……"
Mọi người vừa nghe đến đây, sôi nổi phát ra một tiếng thở dài "Ồ……".
Chỉ cần mọi chuyện nói đến quan hệ nam nữ thì rất dễ dàng tạo thành cục diện như vậy, mấy người này đều có thói hư tật xấu như vậy. Tuy rằng họ không tiết lộ địa chỉ cụ thể với Đổng Kiến Thiết nhưng có lẽ cũng muốn đồng tình hay chê cười. Dù sao thì đối phương cũng nói thẳng: "Đúng là họ mua nhà. Tuy người ta tài giỏi nhưng cậu cũng không kém mà!"
Đổng Kiến Thiết nhìn chưa đến 30 tuổi mà có thể mua nhiều nhà như vậy, là một người có năng lực. Người trẻ tuổi họ Cố mới vừa rời đi đã mua một căn tứ hợp viện hai sân, còn hào phóng viết tên của vợ mình. Nhưng cô vợ kia thật sự rất xinh đẹp. Cũng khó trách khiến hai người trẻ tuổi tài giỏi này xảy ra mâu thuẫn.
Đổng Kiến Thiết thấy đối phương thật sự không muốn tiết lộ quá nhiều, mỉm cười mời nhân viên công tác hỗ trợ xử lý thủ tục sang tên cho mấy người đó. Hắn trở về chuyến này là để mua nhà. Đương nhiên, có một số việc hắn cũng muốn thử một chút. Có thể thành công thì tốt, không thành công cũng không tổn thất gì.