Bà Quý hừ một tiếng, bưng lấy gạch cua đã lột xong: "Mẹ đưa cho Miên Miên."
Vậy là đủ rồi.
Radar của Quý Trường Tranh lập tức thả lỏng ra, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em ăn đi, anh lột cho em."
Tới nữa rồi đó!
Toàn bộ người trên bàn vừa ăn cua vừa ăn thức ăn cho chó.
Hết thấy ngon miệng.
Đương nhiên bọn người sĩ quan hậu cần không thể thiếu được một màn bị vợ mình véo ngắt, bọn họ nhịn đau, còn ăn cua mà mặt không thay đổi tí gì.
Chờ cho đến khi giải quyết hết mấy nồi cua, thì cháo cua cũng đã nấu xong rồi, mỗi người bưng lấy chén cháo cua nóng hầm hập húp rột rột, cực kỳ hài lòng.
Bữa cơm này, mọi người ăn thỏa mãn vô cùng.
Nhấp vài ngụm rượu gạo.
Cuộc sống này tươi đẹp miễn bàn, nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa.
Đêm khuya mọi người đều về nhà.
Thẩm Mỹ Vân có hơi say, cô chỉ uống một ly rượu gạo nhưng không cưỡng lại nồng độ cồn mãnh liệt của rượu gạo.
Cả người cô choáng váng hết cả lên, nhìn thấy Quý Trường Tranh tắm rửa xong đi ra, trên mái tóc còn có vài giọt nước nhỏ xuống, bọt nước theo đường cong của lông mày rơi xuống cơ ngực rắn chắc của anh.
Thẩm Mỹ Vân ngây người: "Anh đẹp trai."
"Anh đang quyến rũ em sao?"
Lời vừa thốt ra thì Quý Trường Tranh tối sầm mặt mày, anh cầm lấy khăn lông lau lau mặt, đi trước mặt Thẩm Mỹ Vân, vẫy vẫy tay trước mặt cô.
"Anh là ai?"
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, cười ha ha: "Anh là người em yêu nha."
"Quý Trường Tranh, có phải anh nghĩ em say rồi không, em nói cho em biết, em là cao thủ ngàn ly không say đấy."
Tới công chuyện luôn!
Người uống say sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân uống say.
Tỷ như con ma men nhỏ Thẩm Mỹ Vân trước mặt anh này.
Quý Trường Tranh nhìn chăm chú cô một lát: "Vậy em đến đây hôn anh đi."
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chợt bước đến, vòng cánh tay bạch ngọc của mình qua cổ anh, chính xác không sai một li hôn lên yết hầu của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh lập tức cứng đờ, cả người căng cứng hết lại.
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Mỹ Vân, em có biết bản thân đang làm gì không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ rồi gật đầu: "Đang hôn anh đó."
"Anh không biết sao?"
Cô nhón mũi chân lại lần nữa hôn lên yết hầu của anh: "Vậy chị dạy em biết nha."
Một tiếng chị này khiến cả người Quý Trường Tranh choáng váng, một luồng điện tê dại chạy thẳng từ chân lên thẳng đỉnh đầu anh.
Khiến máu của anh sôi trào lên.
Anh hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi nói: "Em bảo anh gọi em là gì?"
Thẩm Mỹ Vân là con ma men nhỏ, cô làm sao nhớ được bản thân lúc nãy đã nói cái gì?
Cô suy nghĩ một hồi: "Gọi bà xã hả?'
Quý Trường Tranh lập tức bế cô lên: "Vậy em gọi anh là gì?"
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt quyến rũ nhìn anh: "Anh đẹp trai?"
Lại là anh đẹp trai.
Khiến cho Quý Trường Tranh có chút thất bại, anh ôm Thẩm Mỹ Vân đặt xuống giường, cúi người đè lên người cô: "Gọi là gì?"
Làm sao mà cô biết được?
Cô choáng váng mím môi, cảm thấy nóng muốn chết nên kéo kéo cổ áo của mình ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn quyến rũ.
"Anh có làm không?"
Anh chàng đẹp trai này phiền thật đấy.
Chỉ nói mà không làm, thì sao mà kiếm tiền được?
Ai mà chịu cho nổi?
Dù sao Quý Trường Tranh cũng không chiu nổi, anh lập tức tắt đèn, bầu không khí trong phòng càng trở nên ái muội đầy hương vị tình yêu.
Không biết qua bao lâu sau.
Đúng ngay điểm mấu chốt Quý Trường Tranh đột nhiên ngừng lại, Thẩm Mỹ Vân sốt ruột vỗ vỗ vai anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước thúc giục anh.
Quý Trường Tranh cắn tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm: "Em gọi đi, anh trai ơi em nóng, thì anh tiếp tục ngay."
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân trống rỗng, tức giận nói: "Một con vịt vương* như anh mà bắt em gọi anh là anh trai hả?"
(*Vịt vương: [áp vương: 鸭王] chỉ "trai bao")
"Bà đây trả thêm tiền, anh nhanh lên coi!"
Quý Trường Tranh: "..."