Sĩ quan hậu cần thích nghe lời này, ngay cả nửa bao thuốc lá Hồng Mai còn lại ở trên người anh ấy cũng đưa cho xưởng trưởng Hoàng.
"Cảm ơn, tôi thật sự rất cảm ơn ông."
Quân đội bọn họ thực sự cần nó.
Quy mô sau này của chuồng nuôi thỏ khả năng lớn là phải mở rộng, số gạch vụn này không phải sẽ có tác dụng sao? Vào ngày thường cứ tích góp nhiều một chút, tích góp được mười xe tám xe, vào thời khắc mấu chốt không phải liền có chỗ để dùng rồi ư.
Xưởng trưởng Hoàng nhìn bao thuốc Hồng Mai thì lẳng lặng đóng cửa lớn lại, nâng cao tay vỗ lên bả vai sĩ quan hậu cần: "Người anh em, cuộc sống của các anh phải chịu cực khổ rồi"
Sĩ quan hậu cần: "?"
Anh ấy còn chưa hiểu cực khổ chỗ nào thì người dẫn đến đã ngồi lên trên xe rồi, người đó gọi anh ấy: "Sĩ quan hậu cần."
"Đi thôi."
Xe đều đã chất đầy rồi, hai xe chở hàng vẫn chưa chất xong, có lẽ còn phải chạy chuyến thứ hai.
Sĩ quan hậu cần hây một tiếng rồi tạm biệt xưởng trưởng Hoàng.
Vừa chở gạch về là quân đội liền lập tức bắt đầu bận rộn làm việc. Hai mươi chiến sĩ đang trong phiên nghỉ liền được sắp xếp ở bên cạnh chuồng nuôi heo.
Gạch vụn vừa lên là đất badan liền được phôi lên, như thế không phải sắp xếp xong rồi sao?
Lực lượng nhiều người như thế, chuồng nuôi thỏ mà Thẩm Mỹ Vân cho là rất rắc rối đã được xây dựng xong toàn bộ chỉ trong một tuần nhờ vào những người này.
Xưởng ở bên ngoài có hình dáng cơ bản nhất, có diện tích từ ba đến bốn trăm mét vuông, bên trong có vách ngăn, mỗi vách ngăn rộng năm mét vuông.
Ban đầu các vách ngăn được dự định làm bằng gỗ, nhưng số lượng gạch bị vỡ quá nhiều nên toàn bộ đều được làm bằng gạch vỡ.
Hơn nữa dưới bức tường của mỗi vách ngăn đều còn giữ lại một cái cửa tò vò, khi mở ra đủ cho tất cả con thỏ ra vào, thay đổi phân vùng cho nhau.
Cứ như thế chuồng nuôi thỏ đã làm xong.
Ngày thi công xong, Thẩm Mỹ Vân tới phụ trách kiểm tra, nhìn thấy không có vấn đề gì lớn thì liền di chuyển toàn bộ bọn thỏ ra ngoài trước.
Năm con thỏ sinh sản tạm thời được tách ra, đặc biệt là ba con thỏ cái vừa mới sinh con xong, Thẩm Mỹ Vân dự định cho bọn chúng nghỉ ngơi một tháng trước.
Không thể cứ để mang thai thường xuyên như thế được.
Cái chuồng để không thì cũng lãng phí thời gian, đúng lúc Thẩm Mỹ Vân trước đó đã kêu sĩ quan hậu cần bọn họ đến thảo nguyên ngoại ô để bắt thỏ hoang dã rồi.
Cũng có sắp đặt rồi.
Họ lần lượt bắt thêm bảy con thỏ, ba con thỏ đực và bốn con thỏ cái.
Thế này liền đúng lúc có chỗ dùng, toàn bộ những con thỏ này đều được sắp xếp ổn thỏa.
Thỏ gây giống ra thỏ gây giống, thỏ con ra thỏ con, giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ ba đều được phân biệt rõ ràng.
Sau khi trại thỏ đã sắp xếp đi vào nề nếp đúng hướng, chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng tám rồi.
Toàn bộ doanh trại đều trở nên náo nhiệt tưng bừn, đây là kỳ nghỉ hiếm hoi nhưng cũng là thời điểm để được ăn thịt.
Chuyện giết chính những con thỏ và con heo mình nuôi đương nhiên là không nỡ làm vậy, bởi vì dù là heo giống hay là heo con mới sinh thì vẫn còn không gian để phát triển.
Ăn, thì không nỡ ăn.
Thế thì chỉ có thể ăn thịt miễn phí từ bên ngoài thôi.
Vì vậy doanh trại liền bố trí một đội ngũ đi lên núi góp nhăt, nhưng lần này Thẩm Mỹ Vân không đi theo.
Thật sự cô đang rất bận rộn.
Cô vừa phải ghi chép số liệu của chuồng nuôi heo vừa phải trông coi, phân loại bọn thỏ trong chuồng thỏ.
Với lại Miên Miên cũng bắt đầu đi học rồi, cô còn phải đưa Miên Miên đi đến trường làm thủ tục tựu trường nữa.
Cho nên vào lúc đội đi góp nhặt kêu cô thì cô liền từ chối thẳng: "Không đi, không đi."
"Bận sắp chết rồi này."