Kẹo, hồ đào, hạt dẻ của cô bé từ trước đến này đều sẽ không giấu Nhị Nhạc mà.
Nhị Nhạc mở to mắt: "Sao chúng ta giống kiểu đó chứ?"
"Em và chị là chị em thân thiết, có thứ gì tốt chị đều cho em, em có cái gì hay cũng sẽ mang cho chị."
Nói xong cậu bé nhét liên tục những quả trứng gà yêu thích của mình vào trong lòng Miên Miên mà không hề có chút tiếc nuối nào.
"Nhưng bọn họ sao giống chúng ta được chứ? Những người đó đến đây chỉ để vui chơi và ăn uống thôi"
"Không cho không cho đâu!"
Chỉ cho chị Miên Miên thôi.
Miên Miên bị suy nghĩ của Nhị Nhạc dọa đến ngây người.
Trong lúc chiếc đầu nhỏ của cô bé đang suy nghĩ thì không biết Chu Thanh Tùng từ đâu mà đi tới đây, trong tay cậu bé cầm một quyển sách:"Còn của anh đâu?"
Cậu bé không đầu không đuôi nói một câu nhưng Nhị Nhạc lại nghe hiểu được ý, đồng tử cậu bé xoay tít rồi lập tức tiên hạ thủ vi cường.
"Anh, anh nghe lén!"
Đây là người xấu lại đi kiện cáo trước này!
Chu Thanh Tùng vểnh môi: "Anh vẫn luôn đọc sách ở cửa sổ góc tường nhé, là bọn em bỗng nhiên nhảy xuống quấy rầy đến anh thôi."
Cậu bé không thích ồn ào.
Cho dù là ngày vui dì đi lấy chồng nhưng cậu bé cũng không đi ra sân trước, ở đằng trước toàn là khách hôm nay đến để uống rượu vui đùa, nhiều người mà lại còn ồn ào nữa.
Om sòm vô cùng.
Chu Thanh Tùng liền dứt khoát tìm một nơi không có ai rồi ngồi xổm xuống đất để đọc sách nhưng cậu bé không ngờ rằng đang đọc sách bình yên.
Bỗng nhiên từ trên cửa sổ lại có hai đứa con nít nhảy xuống.
Khi đã bình tĩnh mà nhìn thử, thì ra là em trai và Miên Miên.
Khi cậu bé nói điều này thì những người bên trong cửa sổ lại đang thắc mắc: "Tôi nhớ có trứng, đậu phộng và chà là đỏ trên giường đất này mà nhỉ?"
"Sao lại không còn nữa vậy ta?"
Đầu năm nay tình hình kinh tế ở mọi nhà đều rất eo hẹp, nếu không phải là ngày lành kết hôn thì Triệu Xuân Lân thật sự cũng sẽ không đặt nhiều thứ tốt ở bên trong như thế.
Có hai quả trứng gà, sáu hạt đậu phộng, sáu chà là đỏ và sáu hột đào mà thôi.
Nhưng những thứ nhỏ bé này đều bị Nhị Nhạc hốt một lần bỏ vào trong túi quần rồi.
Đương nhiên vẫn thiếu một quả trứng gà.
Nhị Nhạc vẫn chưa tìm thấy thì đã phải nhanh chóng rời đi rồi. Sau khi nghe thấy người lớn ở bên trong nói chuyện, trong lòng Nhị Nhạc lập tức cảm thấy rét một trận, khả năng xử lý tình huống từ trước đến nay luôn là thế mạnh lớn nhất của cậu bé.
Vì vậy Nhị Nhạc liền cười xòa với Chu Thanh Tùng rồi nói: "Anh, nếu anh không nói ra thì tất cả món ngon ngày hôm nay em tìm được đều sẽ chia cho anh."
Vốn dĩ tưởng rằng Chu Thanh Tùng sẽ không cần, dù sao bình thường về khía cạnh đồ ăn, anh của cậu bé rất ít tranh giành với cậu.
Ai mà nào ngờ được Chu Thanh Tùng lại đổi chủ đề, sau khi cứ nhìn Miên Miên một lúc rồi cũng chịu đồng ý.
"Vậy chia cho anh một phần đi!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Nhị Nhạc ngay lập tức buồn hiu, ăn trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo, đây chính là tình huống này của cậu bé.
Đúng là con người nhỏ nhen mà, ước gì có thể cẩn thận tính toán được mọi việc.
"Thì được thôi, chúng ta tìm một nơi nào đó để chia đi."
Đứa nhóc này không biết học được cách nói chuyện của ai mà lại lanh lợi như vậy.
Ba đứa nhỏ chạy ra bức tường đá ở sân sau, ngồn xổm xuống đất, Nhị Nhạc kêu Chu Thanh Tùng trải sách của mình xuống đất để cậu bé lấy đậu phộng và chà là đỏ trong bọc ra,
Kết quả là bị Chu Thanh Tùng từ chối.
"Sách vở không thể bị chà đạp như thế được."
Nhị Nhạc ngắt ngang: "Thế cái gì để đặt đồ lên chứ?"
Chu Thanh Tùng suy nghĩ một lát, suy cho cùng cậu bé là người lớn nhất trong ba đứa nhỏ nên cậu bé liền chạy đến cây đại thụ ở bên ngoài khu nhà dân để hái hơn chục chiếc lá vàng đem về.