Lâm Chung Quốc tức đến phát điên, anh ta hít thở sâu một cái, mặt mày hung tợn bóp cổ Lý Tú Cầm: "Có phải cô muốn một trong hai chúng ta phải chết thì cô mới thấy vui đúng không?"
Vừa bóp một cáu, Lý Tú Cầm liền hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nâng tay lên cào anh ta một cái.
Lập tức trên mặt Lâm Chung Quốc liền xuất hiện ba vết máu chảy đầm đìa.
Lâm Chung Quốc không thể kìm chế được nữa liền nói với lão Lý: "Giữ lại cho tôi, tôi đi đến phòng ăn quân đội một chuyến."
Lão Lý ngơ ngác gật đầu một cái rồi kéo Lý Tú Cầm đang muốn đuổi theo anh ta lại, ông ấy đi theo khuyên nhủ: "Đồng chí Lý, cô đừng có giằng co nữa, đừng giày vò nữa, nhà họ Lâm không còn nữa rồi."
Nghe xong những lời này, Lý Tú Cầm lại ngẩn người ra, che mặt lại khóc lóc.
Cô ta cũng biết như thế nào nữa.
Từ sau khi Lan Lan đi, cô ta giống như người mất hồn vậy, mỗi ngày trong lòng đều trống vắng, tính tình cũng nóng nảy hơn.
Thấy người khác mà muốn đâm chọc.
Nếu như là trước kia, Lan Lan nhất định sẽ đến để an ủi cô ta, nhưng bây giờ Lan Lan đi mất rồi, chỉ còn lại một mình cô ta thôi.
Nghĩ tới đây, Lý Tú Cầm càng khóc kịch liệt hơn nữa.
*
Sau khi Lâm Chung Quốc bước ra khỏi nhà, anh ta giơ tay lau vết máu trên mặt. Nhìn thử thì quả nhiên chảy máu rồi, anh ta liền chửi rủa.
"Con khốn điên, con vợ khốn ngu ngốc đó, họa lớn ngay trước mắt rồi mà còn làm những chuyện vô nghĩa như vậy."
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía trong nhà bất lực thở dài, rồi lên tinh thần lại đi đến nhà ăn quân đội.
Khi anh ta đến nơi thì vào lúc sĩ quan hậu cần đang đếm hàng, về cơ bản họ đã đặt hàng xong. Tất nhiên là đặt hàng lại những mặt hàng mà Lâm Chung Quốc đã gửi trước đó.
Đậu phụ nhồi, nấm, tảo bẹ khô, vân vân.
Vừa đến nơi liền nhìn thấy hàng hóa đặt dưới đất, Lâm Chung Quốc trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Sĩ quan hậu cần, anh đang làm gì vậy?"
Thái độ của anh ấy rất tôn trọng khiến người ta không thể nào tìm ra được lỗi nào ở anh ta.
Sĩ quan hậu cần quay lại rồi nói thẳng vào vấn đề: "Anh biết tất cả những mặt hàng này đúngkhông?"
Chuyện này-
Lâm Chung Quốc nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây?
Nói là không biết đi, họ là những người duy nhất cung cấp hàng hóa cho phòng ăn quân đội. Nếu nói biết thì những mặt hàng này đều là hàng kém chất lượng.
Mộc nhĩ vụn, đậu phụ ngâm cũng vỡ, tảo bẹ khô nhìn bên ngoài thì đẹp nhưng bên trong có đốm trắng, lại cả khoai tây cũng vậy.
Nó thực sự cũng không tốt hơn là bao.
Lâm Chung Quốc trong lòng biết đây là sự việc đã bị bại lộ, hơn nữa anh ta còn đang bị tra hỏi ngay tại chỗ.
Anh ta không hiểu, trước đây đã giao hàng như thế lâu như vậy đều không có vấn đề gì.
Tại sao đột nhiên lại bị gọi đến thẩm vấn chứ?
Lâm Chung Quốc kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình mà hạ giọng bào chữa.
"Chính vì sơ suất trong quản lý của tôi mà cấp dưới của tôi là lão Lý đã phớt lờ lương tâm của mình để gửi những hàng hóa loại hai thế này cho quân đội."
"Thực xin lỗi sĩ quan hậu cần, xin hãy nói cho tôi biết số hàng còn thiếu là bao nhiêu, tôi sẽ cử người đến đổi cho ngay cho anh."
Sĩ quan hậu cần nhìn anh ta một lúc rồi nói: "Thật sao? Vậy tôi đi hỏi lão Lý xem ông ta đã biển thủ bao nhiêu tiền."
Họ đều biết rằng lão Lý chỉ là con dê con thay nhận tội mà thôi.
Lâm Chung Quốc lúc này liền hoảng sợ, lập tức nâng cao tiền đặt cọc: "Gấp ba lần này! Tất cả hàng hóa bị hư hỏng tôi sẽ bồi thường gấp ba lần."
Sĩ quan hậu cần: "Không cần."
"Hãy nhận lại tất cả những hàng hóa này đi."
"Từ giờ trở đi, hàng hóa của quân đội sẽ không nhận từ nhà anh nữa."
Ngay khi anh ấy nói điều này.