Chủ nhiệm Lý xoa xoa lông mày: "Nói điều kiện của anh đi."
Quý Trường Tranh chờ đúng câu này.
"Tôi muốn lệnh điều động của nhà họ Thẩm."
Nghe vậy, chủ nhiệm Lý không chút do dự từ chối: "Nhà họ Thẩm đã làm ra chuyện như vậy, còn muốn rời khỏi Bắc Kinh một cách suôn sẻ đừng hòng."
Ông ta không phải muốn làm khó đối phương, mà là chuyện của Hứa Đông Thăng này không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quý Trường Tranh không bất ngờ, anh cũng không vội, cứ ngồi trên ghế bắt chéo chân.
"Vậy ngài cứ đổi người đi."
Anh nhìn về phía Hứa Đông Thăng, trêu chọc: "Hoặc là có thể đợi tên này khỏi bệnh rồi lại đến đại viện nhà họ Thẩm."
Đợi đến lúc đó thì còn lâu lắm.
Gãy xương phải mất trăm ngày mới lành.
Hứa Đông Thăng bị đánh tàn nhẫn như vậy, nhất thời chắc chắn không thể khỏi được.
Hơn nữa đợi anh ta khỏi bệnh, có dám đến nhà họ Thẩm nữa hay không còn khó nói.
Đợi đến lúc đó, mọi chuyện đã nguội lạnh.
Quý Trường Tranh biết điều này, chủ nhiệm Lý cũng biết.
Chính vì biết nên chủ nhiệm Lý mới đau đầu: "Anh đổi điều kiện khác, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Quý Trường Tranh buột miệng nói: "Không có lệnh điều động, tôi không dám đến."
"Tôi sợ bị đánh."
Sợ á? Anh sợ cái nỗi gì.
Một tên lưu manh như Quý Trường Tranh, anh có sợ không? Tất cả mọi người trong đại viện đó cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh.
Chủ nhiệm Lý hiểu rõ điều này, ông ta không muốn nói chuyện với Quý Trường Tranh, quay sang nhìn cấp dưới của mình.
"Ai trong các anh sẵn sàng đến đại viện họ Thẩm ở ngõ Ngọc Kiều?"
Nghe vậy mọi người xung quanh đều cúi đầu xuống không trả lời.
Đây là sự từ chối ngầm.
Dù sao, bọn họ cũng đã thấy kết cục của Hứa Đông Thăng, lúc đó cả đại viện, trước sau có mấy chục người cùng nhau đoàn kết lại.
Cảnh tượng đi đánh Hứa Đông Thăng, bọn họ vẫn còn nhớ.
Nói thật nếu chọc giận cả đám đông, thì không ai giải quyết được.
Dù sao bọn họ cũng không muốn trở thành Hứa Đông Thăng thứ hai.
Thấy cấp dưới không ai lên tiếng, chủ nhiệm Lý tức giận, đập bàn: "Các anh điếc à?"
Vẫn không ai mở miệng.
Chỉ đạo viên Ôn giải vây cho ông ta rất hợp thời: "Ông Lý à, nếu người bên ông không tiện ra tay, vậy thì để Trường Tranh đi."
"Dù sao cũng chỉ là lệnh điều động, sớm muộn gì cũng phải đưa, đưa cho Trường Tranh, anh còn có thể tìm lại chút thể diện cho mọi người mà."
Chủ nhiệm Lý không nói gì.
Chỉ đạo viên Ôn tiếp tục chậm rãi nói: "Nói thật, đại viện nhà họ Thẩm là một củ khoai lang nóng, ngoài Trường Tranh ra, không ai muốn nhận, cũng không ai dám nhận..."
Chủ nhiệm Lý biết lý lẽ này, nhưng biết là một chuyện. Nhưng để ông ta nhắm mắt nuốt xuống, trong lòng khó chịu lắm.
Rõ ràng mọi chuyện đã được định sẵn.
Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, Hứa Đông Thăng xảy ra chuyện, không biết người nhà họ Hứa sẽ làm ầm ĩ thế nào.
Chủ nhiệm Lý nói thẳng: "Tôi cũng muốn đưa lệnh điều động, nhưng lệnh điều động không dễ dàng như vậy, dù sao đội trưởng Hứa vẫn đang nằm đây, anh ta cũng coi như bị thương vì công vụ, chuyện của đồng chí Hứa chưa giải quyết thì người nhà họ Thẩm không thể đi được."
Gạt chuyện này sang một bên, ông ta còn là lãnh đạo của Hứa Đông Thăng.
Sau khi cấp dưới gặp chuyện, việc đầu tiên là phải bảo vệ đối phương, đây là trách nhiệm của ông ta với tư cách là lãnh đạo.
Đây không liên quan đến đúng sai, mà là lập trường của cả hai bên, từ đầu đến cuối đều không giống nhau.
Cả hai bên rơi vào bế tắc.
Vừa lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc... từng tiếng một, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc.
"Ai đấy?"
Giờ này, họ đang họp ai đến vậy?
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó vang lên một giọng nói rõ ràng.
"Hứa Đông Thăng có ở đây không? Chúng tôi là cảnh sát điều tra của đồn cảnh sát Tây Trực Môn, hiện đã tiếp nhận nhiều đơn trình báo của nạn nhân, đồng chí Hứa Đông Thăng bị tình nghi liên quan đến một vụ án mạng, xin mời đi cùng chúng tôi."