Ông Quý cùng bà Quý cùng đi tới: "Đây chính là thứ tốt Xuân Lan gọi con đi mua à."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, lấy ra toàn bộ từng miếng thịt bò, thịt bò màu sắc đỏ tươi, chất thịt non mịn cứ như vậy hiện ra trước mắt.
Mắt bà Quý sáng lên: "Thịt bò này tốt"
Bà ấy còn sờ một cái: "Một miếng này, thích hợp làm bít tết."
Miệng bà ấy rất tinh, đồ vật cũng từng ăn rồi, đương nhiên đối với nhưng nguyên liệu nấu ăn này đều bố trí rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, như bà ấy mong muốn: "Vậy một miếng này buổi tối chúng ta sẽ làm bò bít tết ăn."
Vừa vặn Miên Miên cũng thích.
Ánh mắt bà Quý sáng lên: "Mỹ Vân, con thật tốt."
Có thể thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy như vậy, trừ bạn già, cũng chỉ có Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Đó là do mẹ tốt, mẹ đối tốt với con, đương nhiên con cũng phải đối tốt với mẹ."
"Những nội tạng này con để làm gì?"
Ông Quý cắt đứt ân ân ái ái của hai mẹ chồng nàng dâu.
Thẩm Mỹ Vân: "Làm một nồi lòng bò hầm củ cải, không phải thời tiết lúc này lạnh sao? Ăn một chén lòng bò hầm củ cải, lại nướng mấy cái bánh rán hành, ba nói một chút, mùi vị này được hay không?"
Được!
Lời nói này làm ông Quý cũng chảy nước miếng theo.
"Những nội tạng này ba tới rửa."
Ruột già bò không dễ rửa, lại còn bẩn, những việc này thích hợp đàn ông bọn họ đi làm.
Dạ dày bò cũng thế, phải lật rửa từng chút một.
Thẩm Mỹ Vân là ước gì, cô cũng ngại nội tạng này bẩn, vì vậy sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn vào trong nhà tìm một cái ống nước đi ra, nối với vòi nước, tráng chậu lớn một lượt.
"Ba ở chỗ này rửa là được."
"Con dùng nước ở bồn để rửa."
Hai người mỗi người mỗi việc.
Bà Quý: "Còn mẹ làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Mẹ đi nhà chỉ đạo viên Ôn bên cạnh, mượn một con dao để cắt chỗ thịt bò tươi này thành miếng, con đi kho thịt bò."
"Thịt bò kho xong, cắt thành miếng, để mẹ với ba ngày mai mang đi ăn trên xe lửa."
Thịt bò cắt ra cho dù nguội cũng có thể ăn.
Nghe được lời này, mắt bà Quý quả thực là sáng lấp lánh: "Mỹ Vân, con thật là quá tốt!"
Nhiều con dâu như vậy, bà ấy cũng chỉ thấy qua Mỹ Vân có thể tinh tế tỉ mỉ như vậy, ra ngoài còn cho bà ấy các loại ăn ngon mang.
Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ bà Quý giống như đứa trẻ, cô suy nghĩ một chút, cũng không cùng đối phương khách sáo: "Mẹ đối tốt với con, đương nhiên con cũng tốt với mẹ."
Chính là dáng vẻ bà Quý thường thường phát bao lì xì, cô ăn ở thế nào cũng không thể đối xử không tốt với đối phương.
Làm người phải có lương tâm.
Bà Quý cảm động muốn chết, trong tâm nói trong hành lý còn có tiền, lúc rời đi thì để cho Mỹ Vân một ít.
Đương nhiên đây chính là chuyện mà Thẩm Mỹ Vân không ngờ được.
Bà Quý đi sang nhà bên cạnh, chỉ đạo viên Ôn đi làm, chỉ có một mình Triệu Ngọc Lan ở nhà, đang đan áo len.
Trời lạnh, cô ấy định đan cho chỉ đạo viên Ôn một cái áo len mới, làm cho anh ấy đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
Biết bà Quý tới mượn dao, cô không nói hai lời, lấy cho bà ấy mượn.
Bà Quý nói cám ơn, đến khi trở lại sân, Thẩm Mỹ Vân cùng ông Quý đều đã bận rộn làm việc rồi.
Một người rửa nội tạng, một người chỉnh lý thịt bò.
Thấy bà Quý tới, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy dao, nói với bà ấy: "Mẹ, mẹ cắt lớn chừng này là được."
Trên cơ bản một miếng lớn bằng khoảng nắm tay.
"Năm cân nạm bò, để lại một cân làm bò bít tết, bốn cân còn lại toàn bộ cắt đi."
"Hơn nữa, đây không phải còn có hơn mười cân thịt thăn sao? Cắt một nửa dùng."
"Còn dư lại thì để lại cho con."
Thịt bò kho, nhúng lẩu, thịt bò bít tết, lòng bò hầm.
Tối nay ăn một bữa tiệc toàn bò.
Đương nhiên bà Quý không có không đồng ý, cầm dao thành thạo cắt hai miếng cho Thẩm Mỹ Vân.