Ngược lại Triệu Ngọc Lan lại nghĩ thoáng: "Chị dâu Mỹ Vân xinh đẹp, lại khéo léo, nấu ăn cũng ngon, vận may cũng tốt, tiểu đoàn trưởng Quý đối xử tốt với cô ấy như vậy cũng là chuyện đương nhiên."
"Trên đời này, cũng nên để cho phụ nữ chúng ta hưởng chút phúc chứ"
Nếu như ai ai cũng làm trâu già giống như bọn họ, sinh con hết đứa này đến đứa khác, làm việc nhà không hết, chăm con không xuể.
Nói thật, cuộc sống này chán ngắt.
Nhưng chán ngắt vẫn phải tiếp tục.
Bởi vì trên đời này, phụ nữ muốn tự nuôi sống bản thân không dễ dàng.
Lời này của Triệu Ngọc Lan nói ra, khiến Triệu Xuân Lan không khỏi nhìn về phía cô ấy.
Triệu Ngọc Lan sờ sờ mặt: "Chị, chị nhìn em làm gì?"
"Nhìn Ngọc Lan nhà chị lớn rồi, suy nghĩ cũng xa hơn, cũng nghĩ thoáng hơn."
Nếu như trước đây vẫn là Ngọc Lan thời con gái, chắc chắn sẽ còn chua ngoa vài câu, bây giờ thì không còn nữa.
Trên mặt Triệu Ngọc Lan mang theo vẻ thản nhiên: "Kết hôn lâu ngày phải tự mình nghĩ thoáng, nếu như nghĩ không thông, sớm muộn gì cũng tự làm mình tức chết."
Đây là lời thật lòng.
Lời này vừa nói ra, khiến Triệu Xuân Lan giơ ngón tay cái với cô ấy: "Em và chỉ đạo viên Ôn thế nào rồi?"
Triệu Ngọc Lan hiểu ý chị gái hỏi gì.
Lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: "Cũng được ạ."
"Thế nào là cũng được?"
Triệu Xuân Lan hỏi tới cùng.
Triệu Ngọc Lan đánh liều, nói thẳng: "Chính là anh Ôn thích sạch sẽ, mỗi tối trước khi ngủ sẽ rửa mặt đánh răng, điều này hơn hẳn những người đàn ông trong đội sản xuất của chúng ta."
"Những người đàn ông đó không thích vệ sinh, còn thích làm bừa."
"Hơn nữa anh Ôn người giống như tên, cũng rất dịu dàng, lại có học thức và hài hước. Nói thật với chị, em không hối hận vì đã trốn ra ngoài, cũng không hối hận vì đã giấu người nhà gả cho anh Ôn."
Lúc cô ấy và chỉ đạo viên Ôn kết hôn, ngoài chị gái ra, người nhà mẹ đẻ không báo cho ai hết.
Nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt em gái, Triệu Xuân Lan biết mối mai này không làm sai.
Cô ấy cũng không nhịn được cười: "Em biết đủ là được, chúng ta không so được với Mỹ Vân, chúng ta so lên trên thì không bằng, nhưng so với xuống dưới thì vẫn còn hơn nhiều người."
Đừng thấy bọn họ chê bai chồng của mình khi nói chuyện cùng nhau.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ, so với nông dân ở quê, chồng của bọn họ coi như là đỉnh của đỉnh rồi.
Công việc ổn định là một quân nhân, tiền lương phụ cấp lại nhiều, mỗi năm tiếp tế cũng nhiều, huống chi làm vợ quân nhân đi ra ngoài cũng vẻ vang.
Ngay cả người ngoài cũng không dám bắt nạt bọn họ.
Ai bảo chồng của bọn họ ở bên ngoài liều mạng bảo vệ tổ quốc.
Lời của Triệu Xuân Lan nói ra làm cho Triệu Ngọc Lan mát lòng mát dạ: "Đúng đó, loại người như chị dâu Mỹ Vân thuộc dạng vạn người mới có một, không thể so cũng không nên so. Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, tự mình cảm thấy tốt là được."
Tâm thái vững vàng, biết đủ là đủ.
Bên kia Thẩm Mỹ Vân nào biết mình đã trở thành đối tượng mà Triệu Xuân Lan và Triệu Ngọc Lan hâm mộ.
Lúc này cô đang ở chuồng heo.
Vừa vào đã đuổi Tiểu Trường Bạch và một con heo đực khác ra ngoài.
Lý Đại Hà còn đang ăn cơm, vội vàng bưng bát lại đây: "Chị dâu, sao chị lại đột nhiên đến đây?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi dồn dập: "Mấy lần phối giống gần đây, là Tiểu Trường Bạch và heo đực số hai có đi không?"
Trong đàn heo của họ, chỉ duy nhất có hai con này là heo đực.
Lý Đại Hà suy nghĩ một chút: "Heo đực số hai trước đây không phải bị bệnh nặng sao, sau đó không còn cách nào khác đành phải thiến. Vì vậy nghiêm túc mà nói, hai tháng nay chỉ có Tiểu Trường Bạch đang làm việc."
Được rồi!
Sự thật đã được phơi bày.
Thẩm Mỹ Vân: "Anh có nghĩ tại sao đã hai tháng rồi, heo nái của chúng ta vẫn chưa có con sao?"
"Hả?"
Chuyện này Lý Đại Hà thật sự không để ý.