Vậy còn Quý Trường Tranh thì sao?
Nếu nhất định phải tìm lý do thì có lẽ là yêu.
Tình yêu của chồng dành cho vợ.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thẩm Mỹ Vân liền mỉm cười: "Hai ba con ăn chưa?"
"Ăn rồi"
Quý Trường Tranh kéo cô tìm một chỗ ngồi xuống, lại đi rót cho cô một cốc nước nóng, thấy cô ăn rồi mới hỏi: "Tìm ra nguyên nhân rồi?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tiểu Trường Bạch lười biếng không làm việc."
"Lúc động phòng, nó chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm."
Quý Trường Tranh: "..."
Lần đầu tiên anh gặp con heo thông minh như vậy.
Anh khẽ ho một tiếng: "Vậy tìm ra cách giải quyết chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ăn một miếng cơm, sau đó nói: "Em cầm dao uy hiếp nó, hoặc là động phòng, hoặc là thiến nó, để nó tự chọn."
Lần này, Quý Trường Tranh không nhịn được nữa, ho một trận dữ dội, anh nhớ lại cảnh tượng lần trước gặp Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng như vậy, cầm dao đi thiến heo.
Anh ho quá dữ dội, Thẩm Mỹ Vân đưa nước cho anh: "Sao vậy?"
Quý Trường Tranh nói sao đây?
Anh thầm nghĩ, vợ anh vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu.
Miên Miên nhìn thấy cảnh này, lắc đầu: "Con đi xem Tiểu Hôi Tiểu Bạch đây."
Người lớn đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cả một tuần liên tiếp phối giống, chân sau Tiểu Trường Bạch mềm nhũn, đi tập tễnh.
Rõ ràng là cố sức quá.
Chân sau không có lực.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này, mới coi như tha cho nó: "Coi như mi làm việc thật sự."
Khó trách trước đây nhảy nhót tưng bừng, hóa ra Tiểu Trường Bạch lười biếng.
Cô vừa nói xong, Tiểu Trường Bạch nhìn cô với đôi mắt hạt đậu đen, mang theo vài phần oán trách.
Mệt chết nó rồi.
Một tuần làm ba lần.
Trâu cũng không vất vả như nó.
Thẩm Mỹ Vân là người quen dùng "cây gậy và củ cà rốt".
Vì vậy, khẩu phần ăn của Tiểu Trường Bạch cũng trở nên phong phú, khoai lang, đầu tôm, rau dền, thêm cả rễ cỏ ngọt, cộng thêm một nắm hạt dưa.
Lúc ăn hạt dưa.
Thẩm Mỹ Vân chợt nhớ ra một chuyện, đến tối lúc đi ngủ, đi hỏi Quý Trường Tranh.
"Đội chúng ta khi nào còn đi Thanh Sơn làm nhiệm vụ thu thập?"
Quý Trường Tranh đang cởi quần áo, chuẩn bị đi rửa mặt.
Nghe vậy, anh liền sững người: "Sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân dựa vào cánh tay anh, cánh tay anh rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, dựa vào cũng cực kỳ an toàn.
"Em nhớ Thanh Sơn có một rừng thông, bây giờ sắp đến cuối tháng mười rồi, hạt thông chắc chắn đã chín. Nếu đi vào lúc này, chúng ta có thể mang về được không ít hạt thông."
Hạt thông bán còn đắt hơn cả hạt dưa.
Quý Trường Tranh rất thích Thẩm Mỹ Vân dựa vào anh như vậy, làm cho anh có cảm giác được cần đến.
Anh giơ tay xoa đầu Thẩm Mỹ Vân, giọng nói trầm tĩnh: "Đơn vị dạo này quả thật không bận, anh đi hỏi tham mưu Chu xem họ có ý định này không."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, mi mắt cô như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng: "Hỏi được thì báo cho em biết."
"Được rồi, anh mau đi tắm đi!" Nói xong, cô đẩy anh một cái, có chút cảm giác như "tra nữ".
Quý Trường Tranh đứng vững, nên không bị đẩy, chỉ đứng tại chỗ, nhìn cô từ trên cao xuống: "Em dùng xong rồi vứt bỏ?"
Người không những rời đi, còn cách xa anh tám trượng, trực tiếp leo lên giường, chui vào trong chăn.
Thẩm Mỹ Vân co người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù, dở khóc dở cười: "Làm gì có, không phải là lạnh sao? Lại sợ làm lỡ việc anh tắm rửa."
Quý Trường Tranh nhíu mi, hùng hồn nói: "Sao gọi là làm lỡ được? Đây rõ ràng là đang yêu!"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Không muốn để ý đến người đàn ông "nghiện yêu" này.
Cô không để ý đến anh, anh ngược lại càng hăng hái.
"Vậy Mỹ Vân..."
Quý Trường Tranh cúi đầu nhân cơ hội đưa ra điều kiện: "Nếu, anh nói là nếu, lần này có thể thuận lợi đi Thanh Sơn hái hạt thông."
"Em định báo đáp anh thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân sững người, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh muốn báo đáp thế nào?"