[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1077 - Chương 1077: Ngày Thứ Một Trăm Mười Chín Xuyên Không 6

 Chương 1077: Ngày Thứ Một Trăm Mười Chín Xuyên Không 6 Chương 1077: Ngày Thứ Một Trăm Mười Chín Xuyên Không 6 Chương 1077: Ngày Thứ Một Trăm Mười Chín Xuyên Không 6

Triệu Xuân Lan quả quyết cầm phúc lợi, đi tìm mọi người: "Tôi hỏi rõ rồi, nếu chúng ta đi, các chị dâu dù hái hạt thông, hay hái rau dại, hoặc là bắt thỏ, một nửa thuộc về mình, một nửa thuộc về đơn vị"

Thấy mọi người vẫn không lên tiếng.

Triệu Xuân Lan: "Mọi người đừng coi thường những thứ này, trước đây Mỹ Vân đi, còn chưa có quy định này đâu. Lúc đó cô ấy được bao nhiêu đồ tốt, cuối cùng đều nộp hết."

Mỹ Vân mới là người thiệt thòi nhất.

May mà Thẩm Mỹ Vân đang đi làm, không biết Triệu Xuân Lan còn lấy cô ra làm ví dụ.

Tất nhiên, nếu cô biết cũng không để ý đâu, dù gì cô cũng không chăm chỉ, mỗi lần gặp được thứ gì nhiều đều để người khác nhặt đi.

Cô chỉ cần đủ ăn là được.

Lòng Thẩm Mỹ Vân luôn rộng rãi, cũng không tham lam, nói trắng ra, vẫn là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình có điều kiện vật chất tốt.

Từ nhỏ chỉ có một mình cô, thứ gì tốt cũng đều dành cho cô, cô đương nhiên sẽ không để ý đến những thứ này.

Quả nhiên, Triệu Xuân Lan lấy Thẩm Mỹ Vân ra làm ví dụ, mọi người suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi, nhưng nếu chúng tôi đi, việc nhà chắc chắn phải gác lại."

Con cái phải đi học, tan học về nhà phải ăn cơm.

Triệu Xuân Lan vung tay lên: "Vậy còn không đơn giản sao, cho bọn trẻ đến nhà ăn ăn, nhà ăn của đơn vị có sẵn, lúc này không ăn thì lúc nào ăn?"

Cũng đúng!

"Vậy được rồi, chúng tôi đăng ký."

Triệu Xuân Lan lấy sổ ra để ghi danh, nhưng mà, cô ấy cũng không biết nhiều chữ, đang lúc khó khăn thì Thẩm Mỹ Vân tan làm về.

Trùng hợp là, cô cũng đang cầm sổ ghi chép thứ gì đó, nhưng mà, cô ghi chép đều là số liệu bên chuồng heo.

Cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay luôn mang theo bên mình, cô thỉnh thoảng lại lấy ra xem.

Nói thật, việc nuôi heo có số liệu để hiển thị trực quan hơn rất nhiều.

"Mỹ Vân!"

Triệu Xuân Lan gọi: "Mau lại đây, giúp chị ghi chép một chút."

Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân liền cất cuốn sổ nhỏ đi: "Sao vậy?"

Cô làm việc ở trại nuôi heo, trại nuôi heo cách khu nhà dân một đoạn, hơn nữa ngày nào cô cũng tiếp xúc với heo, thỏ, nên cô thật sự không biết tin tức bên này.

"Là thế này."

Triệu Xuân Lan đơn giản kể lại sự việc, sau đó đưa cuốn sổ cho cô: "Đơn vị định chia làm hai nhóm người đi, các chị dâu cũng chia làm hai nhóm, em giúp chị ghi tên những người này vào."

Việc này cũng không khó.

Thẩm Mỹ Vân bảo mọi người đọc tên, cô nhanh chóng ghi xong.

Nhìn cuốn sổ đầy tên, chữ viết ngay ngắn, lại còn đẹp.

Triệu Xuân Lan ngưỡng mộ nói: "Đúng là sinh viên đại học, cái gì cũng biết."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chị Xuân Lan, chị muốn học cũng đơn giản mà, hôm nào bảo đơn vị mở lớp xóa mù chữ, những người không biết chữ đều có thể đi học."

Nghe vậy, Triệu Xuân Lan theo thói quen nói: "Chị đã bốn mươi rồi, giờ đi học viết chữ có phải quá muộn rồi không?"

Cô ấy có chút tự ti.

Nói thật, người ngoài đều nói tham mưu Chu là người tài giỏi, lại còn biết chữ nghĩa, chức vụ trong đơn vị cũng không thấp.

Lấy một người mù chữ như Triệu Xuân Lan, thực ra không chỉ Lâm Chung Quốc, không ít người đều nói hai người họ không xứng đôi.

Đương nhiên, là Triệu Xuân Lan không xứng với tham mưu Chu.

Triệu Xuân Lan tất nhiên cũng biết.

Cho nên sau khi Thẩm Mỹ Vân đưa ra đề nghị này, cô ấy mới do dự.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Học tập không phân biệt sớm muộn, cho dù bảy mươi, tám mươi tuổi, chẳng phải vẫn có thể học sao?"

Lần này, Triệu Xuân Lan ghi nhớ trong lòng.

"Vậy được, hôm nào chị hỏi anh Chu nhà chị xem sao."

Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm nói: "Tham mưu Chu chắc chắn sẽ vui vẻ để chị đi học."

Dù sao, tham mưu Chu cũng được coi là người có văn hóa.

Triệu Xuân Lan cười ngượng ngùng.

Nói thì nói, cười thì cười, sau khi thống nhất quy trình đi Thanh Sơn. Thẩm Mỹ Vân cũng thống kê ra, nhóm vợ quân nhân đầu tiên sẽ đi Thanh Sơn.

Tổng cộng có tám người.

Bình Luận (0)
Comment