Nhưng khỉ Ma Các răng rắc một tiếng, nhổ hết toàn bộ rễ cây lên, lộ ra cả chùm rễ.
Chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một hồi: "Hoàng Kỳ?"
Là Hoàng Kì sao?
Hoàng Kỳ mọc hoang.
Là vua của các loại thuốc bổ khí, nhất định không thể bỏ qua.
Thẩm Mỹ Vân lại nhổ thêm mười mấy cây Hoàng Kỳ, nhổ hết sạch toàn bộ cây ở xung quanh đó, lúc này mới chịu dừng.
Đi một đoạn dừng một đoạn, đợi tới lúc cô về tới doanh trại lần nữa, đã đựng đầy ba túi rồi.
"Mỹ Vân, cô lại đi kiếm cái gì nữa vậy?"
Cô vừa mới quay về, thì có chị dâu tới hỏi.
Thẩm Mỹ Vân: "Dược liệu, mấy chị có người nào cần tới không?"
Chuyện này.
Mọi người thò đầu tới nhìn, đều là một số rễ cây và cỏ, nói thật thì không bằng hạt thông nữa.
Trương Phượng Lan lắc đầu trước tiên: "Không cần đâu."
"Tôi đi nhặt hạt thông."
Thẩm Mỹ Vân không thấy bất ngờ, mọi người đều thích thịt, thích những thứ có thể ăn no bụng được.
Đương nhiên mấy thứ rể hoang cỏ dại này không nằm trong phạm vi lựa chọn của bọn họ rồi.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân cũng vô cùng vui vẻ, cô từ từ sắp xếp lại những thứ trong túi: "Là mấy chị nói không cần đó, tôi sẽ đem về điều chế lại bản thân mình dùng."
Vừa nói cong, sĩ quan hậu cần thò đầu tới nhìn, liếc qua liền thấy cỏ Kim Cương lộ ra bên ngoài, hình dạng giống như lá tre vậy, rất giòn, chỉ là trên bề mặt lá có khảm lên một lớp Phnom Penh.
Chẳng trách gọi là cỏ Kim Cương, cỏ màu vàng, cũng gọi là Ngao Ngao Khiếu.
Ngao Ngao Khiếu?
Sĩ quan hậu cần vừa nhìn qua là nhận ra ngay: "Đây là Ngao Ngao Khiếu?"
Cầm lên rồi đặt tới trước mặt nhìn lui nhìn tới.
Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ: "Anh biết nó sao?"
Sĩ quan hậu cần khẽ ho một tiếng: "Lát nữa, cho tôi hai cây được không?"
Thẩm Mỹ Vân liền hiểu: "Được."
Anh ấy vừa tới, tham mưu Chu cũng tới nhìn theo: "Cái gì vậy hả?"
Khiến sĩ quan hậu cần tự mình mở miệng xin?
"Đây là Ngao Ngao Khiếu phải không? Đồ tốt mà, Mỹ Vân, cũng để dành cho tôi hai cây nha."
Được.
Tiếp sau đó là mấy người Tiểu Hầu.
Bọn họ không biết, nhưng tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần đều muốn, nên bọn họ cũng muốn có.
Kết quả lại bị sĩ quan hậu cần đưa tay đẩy ra hết: "Mấy tên độc thân như mấy cậu, lấy để làm gì chứ? Bồi bổ chảy máu mũi sao?"
Vừa nói xong, mọi người liền hiểu, nháy mắt ra hiệu cho nhau.
"Tôi biết rồi."
Thế là, sau một hồi to nhỏ, người đã kết hôn vô cùng vui thích, người chưa kết hôn, trông mà thèm.
"Hiệu quả có tốt như vậy không?"
"Sao tôi biết được chứ, lúc quay về huấn luyện, nhìn thấy mấy người sĩ quan hậu cần chân run lẩy bẩy là biết rồi."
Mọi người giương mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười đã ngầm hiểu rồi.
Thẩm Mỹ Vân còn không biết, cô đem tới nhiều thứ như vậy, vậy mà cỏ Kim Cương lại được chào đón nhiều nhất, cô thầm nghĩ, đây là quân đội, cũng là nơi có nhiều đàn ông nhất, cũng có thể hiểu được.
Thấy mọi người đều thích, Thẩm Mỹ Vân liền dẫn mấy người sĩ quan hậu cần tiếp tục đi nhổ cỏ Kim Cương.
Suy cho cùng, thứ đồ chơi này có khắp nơi.
Bỏ qua thôn này thì còn có chỗ khác.
Nói ra thì tới cuối cùng nhổ được bảy tám túi cỏ Kim Cương đem về, cũng buồn cười chết được.
*
Thời gian ba ngày qua rất nhanh.
Nhóm người đầu tiên mấy người Thẩm Mỹ Vân, rất nhanh sắp được trở về rồi, và nhóm thứ hai sẽ tiếp tục công việc của bọn họ.
Tham mưu Chu còn muốn để Thẩm Mỹ Vân ở lại, dù sao thì Thẩm Mỹ Vân là ngôi sao may mắn, có cô ở đây, bất luận là thịt, hay là hạt thông, quả lê nè, thứ gì cũng đều có.
Đáng tiếc.
Thẩm Mỹ Vân vẫn không lên tiếng, Quý Trường Tranh lập tức từ chối rồi.
Nhìn tham mưu Chu với ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng: "Anh có nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
Lúc này, tham mưu Chu chỉ đành từ bỏ.
Một đoàn người vừa chuẩn bị xuống núi, thì gặp Lương Chiến Bẩm đang cõng một người, chạy nhanh như bay.