Sợ là sau khi ném xuống sẽ làm mất không tìm được.
Vừa nói xong.
Mọi người đều yên lặng theo.
"Đáng sợ như vậy sao?"
Bọn họ cũng đi hái quả thông rồi, nhưng bọn họ chưa từng bị như vậy, không, chắc chắn là có, trong số các chiến sĩ lúc trèo lên cây bị rơi xuống.
Cũng may không cao lắm, lại rơi trên lớp lá thông dày đặc, nên chỉ bị xây sát ngoài da, nhưng cũng may không bị thương tới những vị trí khác.
Nhưng cho dù là như vậy.
Lúc đó chiến sĩ đó còn bị Quý Trường Tranh chửi cho một trận té tát, nói anh ta nếu không chuyên tâm, không cẩn thận thì tự động quay về quân đội, đừng ở đây hái quả thông nữa.
Quý Trường Tranh rất hiếm khi dữ dằn như vậy.
Lúc mắng chửi người khác, lại chửi cho chiến sĩ đó bật khóc.
Tất cả mấy người bọn họ đều đứng nhìn, lúc đó vẫn có rất nhiều người cảm thấy, Quý Trường Tranh làm vậy là chuyện nhỏ xé ra to.
Suy cho cùng, chỉ là bị ngã chút thôi, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Lão Hổ trong đội ngũ của Lương Chiến Bẩm, dáng vẻ lúc đó của anh ta, thậm chí bọn họ còn cảm thấy may mắn.
Còn hên Quý Trường Tranh quản thúc nghiêm ngặt, bằng không có lẽ kết cục bây giờ của Lão Hổ, cũng chính là kết cục của bọn họ.
Lúc này đây, trong lòng mọi người đều cảm ơn Quý Trường Tranh hơn bao giờ hết.
Bởi vì nhờ trận la mắng dữ dằn đó của Quý Trường Tranh, mấy người bọn họ đều nơm nớp lo sợ, dè dặt cẩn thận khi hái quả thông, vì sợ gặp phải gương mặt đó của Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân từ từ thở dài: "Chúng ta quay về đi."
Một tiếng kêu, đều làm cho mọi người chợt tỉnh táo lại.
"Phải quay về thôi."
Quý Trường Tranh đã lái đi một chiếc xe rồi, những người còn lại phải chen chúc nhau.
Lúc từ Thanh Sơn trở về quân đội, đã là hai giờ chiều rồi, tụi nhỏ cũng đã đi học hết rồi.
Lúc Thẩm Mỹ Vân cầm túi to túi nhỏ trở về nhà, trong nhà không có một người nào.
Có điều, cô cũng không để ý, cô định sau khi thu dọn đồ đạc, tới chiều sẽ đi đón Miên Miên tan học.
Tất cả dược liệu cô đều dọn dẹp để riêng.
Đem hết toàn bộ mấy thứ như nhân sâm, Hoàng Kỳ, cỏ Kim Cương, ngũ vị tử ra phơi nắng.
Lần này cô có tổng cộng mười hai củ nhân sâm, trong đó có một củ nhân sâm lớn nhất, đương nhiên là định sẽ để lại cho ba mẹ của cô rồi.
Tiếp đó, một củ to thứ hai đưa cho ba mẹ chồng.
Còn lại mười củ, cũng không phải là to lắm, nhưng lại thắng về số lượng nhiều, cô định giữ lại toàn bộ cho mình.
Nếu như sau này Miên Miên lấy chồng, sẽ đem theo mấy củ, là chuyện hoàn toàn có thể, lỡ như không lấy chồng, vậy thì giữ lại trong nhà cũng được.
Suy cho cùng, những thứ cứu mạng này, không có ai chê.
Tiếp theo đó là Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ là một nguyên một cây, không ai biết cây này, hoặc là dù có biết, cũng không cho là Hoàng Kỳ quan trọng.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không nghĩ như vậy, cô biết được mặt tốt của Hoàng Kỳ, cho nên, đặc biệt đặt Hoàng Kỳ riêng một chỗ.
Còn chia thành ba phần.
Cỏ Kim Cương là nhiều nhất, bảy tám túi đầy, trong sân không còn chỗ để phơi nữa.
Thẩm Mỹ Vân lấy ra một cái thang, trực tiếp dựa vào vách tường ở mép ngoài, trèo lên trên, và phơi hết toàn bộ cỏ Kim Cương lên.
Trần nhà của mọi người đều có thể nhìn thấy nhau, cho nên Thẩm Mỹ Vân không thể đem nhân sâm lên trên đó phơi.
Cô định để sau cửa sổ, cũng tiện cho việc thu gom lại.
Chạy lui chạy tới hai ba vòng, cuối cùng cũng phơi hết toàn bộ mấy thứ đó.
Sau khi sắp xếp xong dược liệu, còn có hai con thỏ, và hai con gà rừng, Thẩm Mỹ Vân không đụng vào mấy thứ đó, cô không thích những thứ tanh mùi máu, cô định đợi Quý Trường Tranh về thu dọn, nên đã treo ở trên vách tường.
Đem phơi hết.