Quý Trường Tranh nhìn nhân sâm, sĩ quan hậu cần cùng giải thích: "Cây lớn kia là do Mỹ Vân cho đấy, còn cây nhỏ là của bộ đội."
"Tôi nói với Mỹ Vân rồi, nếu cần dùng để cứu người, thì sẽ ưu tiên dùng cây của bộ đội."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Chuyện này cần phải để bác sĩ quyết định mới được."
Thẩm Hoài Sơn xem như bên tây y, cho nên Quý Trường Tranh cũng không gọi ông ấy.
Anh dẫn sĩ quan hậu cần đi ra ngoài: "Mà sao bây giờ anh mới đến?"
"Người cũng chật vật thế?"
Trên khuôn mặt dài thượt và quần áo của sĩ quan hậu cần toàn là xăng dầu đen xì, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Sĩ quan hậu cần vẫy tay: "Đừng nói nữa, trên đường xe bị hỏng, tôi sửa nửa ngày cũng không được, thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể để tài xế ở lại chờ cứu viện, một mình tôi chạy vào thành phố."
Đi bộ gần hai mươi cây số, lúc này mới gặp ông lão ngồi xe bò đi chợ.
Quý Trường Tranh: "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ?"
"Chưa đâu."
"Tôi dẫn anh đi căn tin."
Sĩ quan hậu cần ừ một tiếng: "Lão Hổ thế nào rồi?"
Quý Trường Tranh: "Ba vợ tôi đến rồi, ông ấy ra tay làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, bây giờ chỉ còn chờ xem chính cậu ấy có vượt qua được giai đoạn này hay không thôi."
"Vậy thì tốt rồi."
Nhắc tới chuyện này.
Sĩ quan hậu cần lại không nhịn được mà nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nhếch lông mày lên: "Anh nhìn tôi làm cái gì?"
"Tôi đang nghĩ kiếp trước tên nhóc nhà cậu đã làm được bao nhiêu việc tốt, không những cưới được Thẩm Mỹ Vân, mà còn có thể gặp được một người ba vợ tốt như vậy."
Một cuộc điện thoại là có thể mời ba vợ từ vùng khác đến đây làm phẫu thuật.
Mặt mũi lớn cỡ này, cũng không phải là thứ người bình thường nào cũng có được.
Nghe lời này, tâm trạng của Quý Trường Tranh tốt lên hiếm thấy: "Chuyện này anh không hiểu đâu."
"Phật dặn không thể nói."
Anh vui vẻ phấn khởi bước xuống lầu, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn vài phần.
Khoảng hơn ba giờ chiều, lão Hổ tỉnh.
Anh ta vừa tỉnh, tất cả mọi người đều cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết Lương Chiến Bẩm lại đi đâu tìm một vị bác sĩ già, chuyên học trung y, mời về bắt mạch cho lão Hổ.
Sau đó dựa theo tình trạng thân thể hiện tại của anh ta, trên cơ sở là nhân sâm, lại bốc thêm hai vị thuốc nữa.
Rồi nhờ người đi nấu thuốc.
Chờ uống hết một chén thuốc rồi.
Lão Hổ mới xem như hoàn toàn tỉnh táo trở lại: "Cảm... Cảm ơn."
Mặc dù anh ta không thể nói chuyện, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài, biết bọn họ tốn rất nhiều tâm tư vì mình.
Lương Chiến Bẩm lắc đầu, tay nắm thành quyền đấm nhẹ lên bả vai của anh ta: "Nói gì vậy chứ?"
Lão Hổ cong môi cười cười.
Vừa cười, liền động đến miệng vết thương, đau đến nỗi khiến mặt anh ta nhăn dúm dó.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng cử động."
Lương Chiến Bẩm nhấn anh ta xuống, đắp một lớp chăn cho anh ta.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, những binh lính khác dưới trướng Lương Chiến Bẩm ở bên ngoài, cũng chính là các chiến hữu của lão Hổ cũng đến không ít.
Họ đều đến đây thăm hỏi lão Hổ.
Quý Trường Tranh thấy bọn họ có thể tự lo liệu được, liền tính toán quay về doanh trại.
Anh lái xe tải đến đây, trên xe tải vẫn còn chất đầy một xe hàng hoá đây này.
Anh định rời đi, đương nhiên là phải báo một tiếng cho Lương Chiến Bẩm trước, sau đó đi gọi Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn đã nghỉ ngơi được sáu giờ.
Người cũng có tinh thần hơn.
Quý Trường Tranh đi gọi ông ấy: "Ba, ba có muốn đi xem doanh trại không?"
Thẩm Hoài Sơn hơi do dự.
Quý Trường Tranh tung ngay một đòn mạnh: "Vừa lúc Mỹ Vân và Miên Miên cũng nhớ ba lắm đấy."
Được!
Vừa nói câu đó xong, Thẩm Hoài Sơn liền gật đầu: "Vậy ba sẽ đi thăm bọn họ một lát, chỉ thăm một lát rồi ba sẽ đi ngay."
Quý Trường Tranh nhếch môi nở nụ cười: "Dạ được, ba ngồi ghế phó lái đi ạ, để sĩ quan hậu cần ngồi sau thùng xe."