Nhìn đến đây.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nói: "Miên Miên được dạy dỗ rất tốt." Sáng sủa lạc quan lại tự tin.
Ban đầu ông ấy cùng Trần Thu Hà còn lo lắng. Miên Miên đi theo Mỹ Vân cùng lập gia đình, sợ đối phương sẽ ngại cô bé là con chồng trước, gây ảnh hưởng đến nội tâm của đứa bé.
Nhưng lại không nghĩ đến, thực tế lại tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn về phía Quý Trường Tranh đang nấu ăn trong phòng bếp.
"Trường Tranh, xem con bé như con gái ruột của mình."
Tình yêu và tiền bạc đều dành cho Miên Miên.
Đương nhiên, cô cũng vậy.
Đứa bé lớn lên trong một gia đình có tình thương, mới có thể tự tin sáng ngời.
*
Thẩm Hoài Sơn ở lại doanh trại hai ngày, thật sự ở lại không nổi nữa, mới nói phải đi về.
Lại nói, ông ấy đã kết hôn được nửa đời với người yêu Trần Thu Hà, nhưng số lần cách xa lại đếm được trên đầu ngón tay.
Mới đi ba ngày, đã nhung nhớ người yêu trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân thấy không giữ người được nữa, thì dứt khoát không giữ nữa, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho ông ấy, bảo ông ấy mang về nhà.
Một lọ tương cua vàng, một bình lớn lê đóng hộp, nặng mười cân, ngoài ra còn đựng mười mấy quả lê, nặng nửa cân, một túi to này cũng không nhẹ.
Cộng thêm thỏ hoang lần này bắt về từ Thanh Sơn, được gói gém gọn gàng trong bao giấy, còn có trứng vịt hoang nhặt ở thảo nguyên ngoại ô, Thẩm Mỹ Vân dùng tro than chế biến qua, cho nên cũng có thể xem là trứng vịt muối.
Bên đại đội Tiền Tiến ít vịt con hoang, không giống như bên doanh trại ở gần thảo nguyên ngoại ô.
Một năm bốn mùa, không biết có thể nhặt được bao nhiêu trứng vịt hoang trở về từ thảo nguyên ngoại ô kia.
Trứng vịt hoang được chế biến qua rất thơm, trứng vàng chảy mỡ, hương thơm dài lâu, Thẩm Mỹ Vân thích nhất là ăn cháo trắng với trứng vịt muối.
Khẩu vị của cô và ba mẹ rất giống nhau.
Cho nên, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp gói số trứng vịt muối này lại, dùng bình gốm trong nhà đựng toàn bộ.
Một bình hơn ba mươi quả trứng vịt muối, cơ bản đều ở trong này.
Thẩm Hoài Sơn nhìn đến đây, vội ngăn cô lại: "Được rồi được rồi, con sắp đóng gói cả căn nhà cho ba mang đi luôn rồi đấy."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, dùng màng plastic bọc miệng bình gốm lại, lại dùng dây thừng quấn ba vòng.
Lúc này mới buông tay.
"Đại đội Tiền Tiến rất hiếm có trứng vịt, ba, ba mang bình này trở về đi, con vẫn có thể đi thảo nguyên ngoại ô nhặt."
Nếu không thì sang nhà người khác mua cũng được.
Nửa phân tiền một quả, mua một khối tiền cũng đủ để ăn nửa tháng rồi.
Thấy cô đã nói đến vậy.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn mới nhận lấy.
Không chỉ như vậy, còn có xương rồng ba cạnh, hoàng kỳ, cùng với nhân sâm, thứ nào có thể đóng gói, Thẩm Mỹ Vân trên cơ bản đều đóng gói hết.
Ước chừng chứa đầy hai bao tải con.
Nhưng nhiều như vậy thì sao mà Thẩm Hoài Sơn xách về được.
Vì thế, Thẩm Mỹ Vân lại cho ông ấy mượn một cái đòn gánh: "Ba gánh về đi ạ."
"Còn đoạn đường từ doanh trại đến trạm xe, cứ để Quý Trường Tranh lái xe chở ba qua."
Thẩm Hoài Sơn muốn nói mỗi ngày Quý Trường Tranh đều vội muốn chết, không cần phải làm phiền như thế đâu?
Nhưng không ngăn nổi, Quý Trường Tranh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.
"Ba, không cần đi trạm xe, con có một chiến hữu vừa vặn muốn đến gần Công Xã Thắng Lợi làm việc, ba ngồi xe của bọn họ về đi."
"Giờ con sẽ đưa ba qua đó luôn."
Cũng đỡ phải đến thành phố Mạc Hà đổi xe.
Như vậy thì được.
Thẩm Mỹ Vân yên tâm: "Có xe rồi, ba đừng ngại đồ nhiều, có lần nào con về, mà ba mẹ cho con thiếu thứ gì đâu?"
Mỗi lần từ nhà mẹ đẻ về, đều xách theo bao lớn bao nhỏ.
Thẩm Hoài Sơn nói không lại Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới đồng ý.
Có Quý Trường Tranh sắp xếp, Thẩm Mỹ Vân cũng có thể yên tâm không ít.
Ông ấy vừa đi.