Hoặc là bà nội Quý chính là như vậy, có tinh thần chống đối, càng muốn hỏi bà ấy để xin thì bà ấy càng không muốn cho.
Nhưng không muốn hỏi bà ấy để xin thì bà ấy lại vui vẻ đưa cho.
Đối với người nhà của Cố Tuyết Cầm và người nhà của Thẩm Mỹ Vân chính là như vậy.
Ông Quý nghe được câu này thì thở dài nói: "Tôi gọi, tôi gọi còn không được sao?"
Thật ra, ông ấy cũng có chút thiên vị Mỹ Vân hơn.
Lòng người đều là máu thịt, bọn họ ở Bắc Kinh bao nhiêu năm nay, cũng không phải lần đầu tiên làm bố mẹ chồng, nhưng lại là lần đầu tiên nhận được quà của con dâu.
Đó là nhân sâm rừng già hai, ba trăm năm cơ mà.
Con bé Mỹ Vân cũng là đứa thật thà, không biết tự mình giữ lấy mà tặng hết cho bọn họ.
Chính là vì điều này mà ông nội Quý mới nhanh nhẹm đi gọi cuộc điện thoại này như vậy.
Sau khi mắt thấy bên đó đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Lúc đó ông Quý nói ngắt điện thoại, nhìn về phía bà Quý: "Như thế này bà đã hài lòng chưa?"
Bà Quý: "Cũng tạm được."
Bà ấy cầm cây nhân sâm rừng già lên nhìn ngắm.
Ông Quý chế nhạo bà ấy: "Bà cũng có phải là chưa nhìn thấy đồ tốt bao giờ đâu." Khi vợ ông còn trẻ cũng xuất thân trong một gia đình giàu có.
Bà Quý bình tĩnh nói: "Tôi đây không phải là lần đầu tiên nhận được quà của con dâu hay sao?"
Trước đây đều là bà ấy tặng cho con dâu, thật là kỳ lạ biết bao.
Đột nhiên bên ngoài của tiếng gõ cửa.
Ông bà Quý nhìn qua, bên dưới khung cửa rõ ràng là có một bóng người, nhưng sau khi tạo ra tiếng động lại vội vội vàng vàng nhẹ nhàng lùi lại.
Bà Quý sầm mặt: "Mặc kệ nó!"
"Chỉ biết làm mấy chuyện lén lút vụng trộm, thật là càng sống càng thụt lùi!"
Người ở bên ngoài vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng sau khi nghe được câu nói này, bước chân bỗng khựng lại, rồi tăng tốc độ.
Sau khi rời đi, ôm lấy lồng ngực và trở về phòng của mình.
?
Anh cả nhà họ Quý đang viết cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, nhăn mặt nói: "Lén la lén lút làm cái gì vậy?"
Cố Tuyết Cầm thở dài nói: "Anh không biết em vừa nghe thấy gì đâu."
Anh cả nhà họ Lý không hứng thú với việc hóng chuyện, tiếp tục viết ghi chép của mình, anh ta còn không ngẩng đầu lên, điều này khiến cho Cố Tuyết Cầm có một cảm giác bất lực giống như dùng nắm đấm đấm vào bông vậy.
Một lát sau, chị ta kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Em vừa ở trước cửa phòng cha mẹ."
"Anh không muốn biết em nghe thấy bọn họ nói gì à?"
Anh cả nhà họ Quý nhăn mặt: "Em nghe trộm à?"
"Nào có phải là nghe trộm?"
Cố Tuyết Cầm không vui: "Em tới tìm cha mẹ bàn chút chuyện, nhưng ai mà ngờ lại lại nghe thấy bọn họ nói là muốn tìm một mối quan hệ giúp cha mẹ của em dâu Mỹ Vân, để bọn họ lúc về quê có thể sống tốt hơn một chút."
"Lão Quý, anh nói xem cha mẹ đồng ý giúp cha mẹ của Mỹ Vân, nhưng sao lại không đồng ý giúp đỡ nhà mẹ đẻ em chứ?"
Khi đó nhà họ Cố thật ra cũng chỉ thua kém nhà họ Quý một chút thôi, nhưng mấy chục năm trôi qua, bây giờ nhà họ Quý lại ngày càng đi lên, tiểu bối ngày một tài giỏi.
Nhưng nhà họ Cố thì lại thụt lùi.
Khiến cho hai nhà trong phút chốc trở nên khác biệt một trời một vực.
Anh cả nhà họ Quý nghe được câu này, lập tức dừng bút lại, đập bàn: "Cố Tuyết Cầm!"
"Mấy năm nay, cha mẹ giúp nhà họ Cố còn ít sao?"
"Cha em ba lần nằm viện, có lần nào là cha anh không tìm bạn bè cũ ngày xưa, nhờ bọn họ làm phẫu thuật cho cha em đâu?"
Người mà ông nội Quý tìm không phải là người bình thường, đều là những nhân vật được mọi người kính trọng trong các ngành nghề.
Người như thế này người bình thường muốn gặp một lần còn khó, chứ đừng nói là nhờ người ta đích thân cầm dao làm phẫu thuật.
Cố Tuyết Cầm thấy chồng mình tức giận, chị ta liền nhẹ giọng: "Vâng, vậy thì không nói chuyện trước đây nữa, nói chuyện nhân sân lần này đi."