Miên Miên vừa nghe mắt liền sáng lên: "Vậy... mẹ ơi, con có thể gọi Nhị Nhạc tới đón sinh nhật cùng con được không?"
Con bé trước giờ chưa từng mời bạn bè tới nhà đón sinh nhật.
Thẩm Mỹ Vân búng tay: "Tùy con."
"Vậy thì tối mai gọi bạn con cùng tới chúc mừng sinh nhật với con."
Miên Miên vừa nghe thấy nở nụ cười và lao về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, sao mẹ lại tốt thế nhỉ?"
Yêu cầu mà cô nhắc tới, hình như là mẹ chưa bao giờ từ chối.
Thẩm Mỹ Vân ôm lấy con bé, giọng điệu giống như là điều đương nhiên nói: "Bởi vì con là bảo bối của mẹ mà."
Hai kiếp cô đều có được một bảo bối vô giá như thế này.
*
Đừng thấy Thẩm Mỹ Vân đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng thực tế lại không hề dễ dàng.
Mời bạn bè tới ăn cơm, việc này thì không khó, cô làm một bữa cơm là được, nhưng nếu là bánh gato.
Bên ngoài không bán, thế thì Thẩm Mỹ Vân phải tự làm.
Cô nhìn những nguyên liệu trong nhà, trứng gà, bột mì, bột sữa đều có, những thứ này đều là nguyên liệu cơ bản để làm bơ, nhưng ngoài những thứ này, cô còn thiếu một chiếc lò nướng bánh gato.
Đầu tiên cô vẽ một bản vẽ phác thảo, đợi sau khi Quý Trường Tranh về, cô liền gọi: "Quý Trường Tranh."
Quý Trường Tranh rũ bỏ những bông tuyết trên người, tiện thở cởi luôn áo khoác ngoài và để và treo lên móc treo quần áo sau cửa.
"Sao vậy?"
"Em cần anh giúp một việc." Thẩm Mỹ Vân đưa bản vẽ cho anh: "Nhân dịp sinh nhật Miên Miên, em muốn làm một chiếc bánh sinh nhật cho con bé, bây giờ cần một cái lò để nướng bánh gato, anh có thể dựa theo bản vẽ này làm một cái ở ngoài sân giúp em được không?"
Quý Trường Tranh nhận lấy bản vẽ để xem, cảm thấy không khó liền gật đầu: "Có gấp không?"
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Ngày mai là sinh nhật con bé rồi."
"Em chắc chắn sẽ làm hỏng, vì thế có nghĩa là cần trong hôm nay."
Thế này thì có hơi làm khó.
Quý Trường Tranh giơ chiếc đồng hồ đen trên cổ tay lên: "Thế thì bây giờ anh đi làm luôn."
"Dựng lòng bếp này phải dùng bùn vàng đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng, cần bùn vàng." Cô ôm cánh tay của anh: "Đợi làm ra cái này rồi, em sẽ làm bánh mì cho anh ăn."
Nghe thấy mấy chữ bánh mì.
Quý Trường Tranh nhướng mày, giọng mang theo sự bất ngờ: "Em còn biết làm cả bánh mì sao?"
Sở dĩ anh biết là bởi vì trước đây khi đồn trú hợp tác với người tây, có một chiến sĩ bên phía đối phương mang một miếng bánh mì tới.
Khi đó đối phương còn chia cho anh một miếng, hơi cứng nhưng lại rất ngọt.
Khá giống bánh gato, nhưng lại không phải.
Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút: "Đúng vậy, anh quên rồi à, em là người sành ăn đấy."
"Cứ hễ là đồ ăn ngon thì không có gì là em không biết, bao gồm cả trong và ngoài nước.
Quý Trường Tranh cũng không vạch trần cô: "Được rồi, được rồi, em ở nhà đợi, anh đi lấy một ít bùn vàng về đây."
Anh vẫn còn phải nghĩ xem ở đâu có bùn vàng, thích hợp để làm lòng trong của bếp lò.
Hơn nữa tuyết vẫn rơi rất dày.
Không dễ kiếm.
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt nói: "Vất vả cho anh rồi, đợi anh về, em sẽ đun nóng rượu vàng cho anh, để ăn cùng với sườn cừu nướng."
Chỉ còn lại một miếng sườn cứu, không nỡ ăn.
Bây giờ có thể lấy ra rồi.
Thấy cô nói vậy, mắt Quý Trường Tranh sáng lên, mùi vị sườn cừu nướng lần trước Mỹ Vân làm, cho dù là trôi qua một thời gian dài như vậy rồi nhưng anh vẫn còn nhớ.
"Được!"
Tâm trạng ra ngoài tìm bùn vàng cũng tốt lên mấy phần.
Vừa ra ngoài thì gặp tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần, đang bàn bạc về vấn đề phúc lợi của đơn vị đợt cuối năm.
Trời đất trắng xóa, nền nhà phủ một lớp tuyết dày, không biết hai người đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi.
Đầu tóc đều đã trắng xóa rồi mà vẫn tiếp tục bàn bạc.
Bên ngoài có thể hút thuốc, nên cứ hết điếu này đến điếu khác, đầu mẩu thuốc rơi xuống tạo thành một cái hố sâu trên tuyết.
"Cậu ra ngoài làm gì?"
Hai người hút thuốc.