Tham mưu Chu: "Bởi vì tôi làm cha, món ngon mà tôi từng được ăn, tôi cũng muốn để cho con của tôi được ăn thử."
Đây là tính cách trời sinh.
Anh ấy không thể làm trái.
Còn con cái sau này có hiếu thuận hay không, anh ấy không quan tâm.
Anh ấy chỉ quan tâm là giai đoạn này anh ấy muốn cho con ăn những thứ mà anh cho rằng là nó ngon.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không nhịn được mà bật cười: "Vậy thì tham mưu Chu anh hãy dựa vào hành vi nguyên tắc của mình để dạy dỗ con cái, tôi không thể nói là mình đúng, cũng không thể nói là anh sai, về mặt dạy dỗ con cái mỗi người đều có cách thức của riêng mình."
Không ai có thể ép buộc đối phương.
Tham mưu Chu gật đầu, lúc chuẩn bị ra về anh ấy nhón miếng bánh gato nhỏ đã ăn hết một phần ba, đang định ra về.
Kết quả là Triệu Xuân Lan và Triệu Ngọc Lan lại tới.
"Tôi tới góp vui đây, không phải hôm nay là sinh nhật của Miên Miên sao?"
Trong tay cố ấy cần một trái táo màu đỏ, cũng không biết là lấy ở đâu ra.
"Quà sinh nhật tặng cho Miên Miên."
Đây là thứ hiếm lạ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi, quả táo to như thế này, ở Mạc Hà rất ít khi thấy.
Miên Miên ngập ngừng, nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Miên Miên mới nhận lấy: "Cảm ơn dì Xuân Lan."
Triệu Xuân Lan: "Ngoan quá, nhìn thấy này tôi lại muốn sinh con gái."
Thẩm Mỹ Vân cười với cô ấy: "Vậy thì chị vẫn phải cố gắng nhiều lên?"
Nói xong câu này, Triệu Xuân Lan theo vô thức nhìn tham mưu Chu, tham mưu Chu đỏ mặt, đưa nửa miếng bánh gato còn lại trong tay cho cô ấy.
"Bánh gato sinh nhật mà Mỹ Vân làm, ngon lắm, em ăn thử đi?"
Triệu Xuân Lan nhận lấy, cắn một chút: "Yo, cho sữa bột? Lại còn cả đường trắng?"
Cô ấy không nhận ra được là vẫn còn có cả trứng gà.
"Bánh này ngon quá."
"Mỹ Vân, cô làm thế nào vậy?"
Hỏi xong, không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Triệu Xuân Lân lại lắc đầu: "Bỏ đi, em đừng nói với chị, cho dù là biết làm như thế nào, chị cũng không nỡ làm đâu."
Vừa có sữa bột, lại vừa có đường trắng, làm xong rồi không biết là lãng phí bao nhiêu nữa.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Chị dâu Xuân Lan, chị vừa muốn ngon, lại không nỡ tiêu tiền."
Triệu Xuân Lan ừm một tiếng: "Chị lại không khéo tay bằng em, cũng không biết làm như em, lại càng không nỡ làm, thôi bỏ đi."
Cô ấy trân trọng cắn một miếng bánh gato, một lát sau lại muốn đưa miếng bánh gato còn lại cho Nhị Nhạc và Chu Thanh Tùng.
Nhưng không ngờ là cả hai đứa trẻ đều không cần.
Nhị Nhạc thèm nhỏ dãi đến mức liếm đầu ngón tay rồi, nhưng vẫn cố chịu đựng, không nhận lấy: "Mẹ, mẹ ăn đi."
Nhìn thấy Triệu Xuân Lan sững sờ.
"Đứa trẻ này khôn lớn, trưởng thành rồi?"
Tham mưu Chu nói: "Là trước đó Miên Miên dạy thằng bé đấy."
Vừa khen Nhị Nhạc xong thì Nhị Nhạc liền kêu lên: "Mẹ, về nhà mẹ làm cho con ăn nhé."
"Con cũng muốn ăn bánh gato sinh nhật."
Triệu Xuân Lan cố nhịn, kéo cậu bé về: "Được rồi, không làm phiền mọi người nữa."
"Tôi phải về nhà đánh con đây."
"Lát nữa mọi người mà nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì đừng trách tôi nhé."
Không khóc trong hai tiếng đồng hồ thì sẽ không kết thúc.
Nhị Nhạc vừa nghe thấy vậy thì không về, ôm lấy chân Thẩm Mỹ Vân mà khóc: "Con không muốn về nhà, con không muốn mẹ làm mẹ của con, con muốn dì Mỹ Vân làm mẹ của con cơ!"
"Dì Mỹ Vân biết làm bánh gato, lại còn không đánh con!"
"Con muốn làm con của dì Mỹ Vân!"
Vừa nói xong câu này, Triệu Xuân Lan lại càng tức giận, cạy tay của Nhị Nhạc ra: "Thằng nhóc này, xem ra ba ngày không đánh cho một trận thì nhà tốt cũng bị dỡ ngói."
"Con mà cũng đòi làm con của dì Mỹ Vân, con cũng không xem xem con bướng bỉnh như thế này, dì Mỹ Vân mà cần con sao?"
Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười.
"Để mọi người chê cười rồi."