Chủ yếu là vì công việc của Thẩm Mỹ Vân quá đặc thù.
Để trong phòng ban nào cũng có vẻ không hợp lý.
Chỉ có thể nói rằng thành lập riêng ra?
Chỉ là việc này lại càng đặc thù hơn một chút, bởi vì cần phải xét duyệt.
Thẩm Mỹ Vân không quan tâm đến quá trình, cô chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ cần có câu nói này là được.
"Cảm ơn lãnh đạo."
Sư đoàn trưởng Trương là một người hành động mạnh mẽ, kiên quyết, sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Ông ấy bảo sĩ quan hậu cần triệu tập mọi người.
"Cán bộ cấp quản lý trở lên tới đây họp."
Nửa tiếng sau.
Nhân viên đều tập trung đông đủ.
Mọi người đều có chút tò mò.
"Sao giờ này lại gọi chúng ta tới họp?"
"Sĩ quan hậu cần, anh gọi mọi người tới, anh có biết là xảy ra chuyện gì không?"
Sĩ quan hậu cần đương nhiên là biết, chỉ là trước khi lãnh đạo lớn còn chưa lên tiếng, anh ấy tất nhiên cũng không tiện nói.
Anh ấy lắc đầu: "Lát nữa lãnh đạo mở cuộc họp thì mọi người sẽ biết thôi."
Quý Trường Tranh nghe thấy câu này thì nhướng mày: "Xem ra là anh đã biết rồi."
Sĩ quan hậu cần thầm nghĩ, anh ấy không chỉ biết, mà anh ấy còn biết là chuyện này có liên quan tới Quý Trường Tranh."
Thế là, anh ấy nháy mắt với đối phương.
Quý Trường Tranh: "?"
"Mắt anh bị cô giật à?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Không muốn nói chuyện với người này.
Không lâu sau, sư đoàn trưởng Trương gọi điện thoại xong và đi vào, trong phòng vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên yên lặng.
"Mọi người đều tới cả rồi à?"
"Vậy để tôi nói một việc."
"Liên quan đến vấn đề quy mô của trang trại chăn nuôi của quân đội, có hướng đi như thế nào trong tương lai."
Vừa nói xong câu này, người trong phòng lập tức bàn tán xôn xao.
"Năm mới mọi người có thịt ăn?"
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người, khi quy mô trang trại chăn nuôi bắt đầu hình thành, cũng có nghĩa là bọn họ có thịt ăn.
"Ừm, có thể hiểu như vậy."
Sư đoàn trưởng Trương nhìn tiểu đoàn trưởng Lý, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng ngoài ăn thịt ra còn có một chuyện nữa."
"Còn có chuyện gì?"
Tiểu đoàn trưởng Lý hỏi.
Sư đoàn trưởng Trương nhìn anh ấy, rồi thu ánh mắt lại: "Việc thành lập trang trại chăn nuôi có quan hệ rất lớn với đồng chí Thẩm Mỹ Vân, tôi cũng có thể nói như thế này, nếu như không có đồng chí Thẩm Mỹ Vân thì không có trang trại chăn nuôi."
Nói xong câu này.
Trong phòng lập tức trở nên yên lặng, hai mươi mấy người đàn ông ngồi trên bàn dài, đều bất giác quay sang nhìn Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân là ai?
Bọn họ đều biết, đó là vợ của Quý Trường Tranh.
Bản thân Quý Trường Tranh cũng đơ ra mất một lúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Lãnh đạo, ý của ông là?"
Sư đoàn trưởng Trương không nói thẳng mục đích, mà nói tới trang trại chăn nuôi, và cuộc nói chuyện trước đó với khoa trưởng Lý.
"Đầu tháng 4 năm nay, trong đơn vị của chúng ta không có lấy một con lợn."
"Nhưng sau khi đồng chí Thẩm Mỹ Vân tới, chúng ta đã phát triển trên nền tảng từ sáu con lớn, phát triển tới trang trại nuôi lợn tổng cộng có 69 con lợn như bây giờ."
Nói xong câu này, mọi người đều ồ lên.
Nói thật, mặc dù bọn họ biết đơn vị có trang trại chăn nuôi, hơn nữa cũng có nuôi lợn.
Nhưng trên thực tế trong trang trại nuôi lợn rốt cuộc có bao nhiêu con thì bọn họ không hề hay biết.
Sự phân công lao động của mọi người đều rõ ràng.
Ngày nào cũng bận rộn, hơn nữa trang trại chăn nuôi cách đơn vị khá xa, bình thường mọi người cũng rất ít khi tới đó.
Vì thế, sau khi sư đoàn trưởng Trương nói ra câu này.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Bao nhiêu? 69 con?"
"Không thể nào?"
"Cộng cả thành phố Mạc Hà lại cũng không nhiều như vậy?"
Lợn, đại diện cho cái gì, bọn họ là người hiểu hơn ai hết. Có lợn có nghĩa là có thịt để ăn.
Những người như bọn họ, một năm, cơ hội có thể được ăn thịt đếm được trên đầu ngón tay.
69 con lợn này, có thể ăn được trong bao lâu?