Nhưng bây giờ.
Mỹ Vân không chỉ có biên chế mà còn làm vị trí quản đốc.
Nói thật lòng, Thẩm Hoài Sơn thật sự rất vui, đến mức viền mắt ông ấy đỏ hoe. nắm lấy tay Trần Thu Hà: "Bà xem, vượt qua được rồi, vượt qua được hết rồi."
Khi đó, lúc gia đình khó khăn nhất, điều bọn họ muốn là để Mỹ Vân gả bừa cho một người.
Nhưng Mỹ Vân không đồng ý, quyết tâm tới vùng nông thôn của thành phố Mạc Hà.
Ai mà có thể ngờ được chứ.
Có thể có được vị trí như ngày hôm nay.
Cho dù là ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng có công việc biên chế
Trần Thu Hà hiểu được tâm trạng của chồng mình, bà ấy cũng như vậy, khách hoàn toàn so với sự vui tươi ở bên ngoài, hai hàng nước mắt của bà ấy mang theo sự đau lòng không nói lên lời.
"Vượt qua rồi, cuối cùng cũng xem như là vượt qua rồi."
"Cuộc sống sau này của Mỹ Vân nhà chúng ta sẽ không tệ đâu."
Suy nghĩ của Trần Thu Hà không giống những người khác, mọi người luôn cảm thấy con gái nuôi lớn rồi, gả cho người chồng tốt là có cuộc sống tốt.
Trong suy nghĩ của Trần Thu Hà thì không phải như vậy.
Lòng người sẽ thay đổi, nhưng bản lĩnh của bản thân sẽ không thay đổi, bà ấy luôn hy vọng Thẩm Mỹ Vân có thể có sự nghiệp của riêng mình.
Chỉ là, đường đời loạn lạc.
Trước đó bà ấy đã không ôm hy vọng nữa rồi, nhưng bây giờ không thể ngờ là tình thế lại xoay chuyển.
Thẩm Hoài Sơn ừm một tiếng: "Lát nữa xách một túi đường trắng, tới nhà của bí thư chi bộ già."
Bí thư chi bộ già là quý nhân đầu tiên của Mỹ Vân.
Lúc này, Trần Thu Hà đã hiểu rồi.
Bà ấy lau nước mắt, tới tủ ngăn kéo tìm đồ: "Tôi đi ngay đây."
Khi đó trước khi Mỹ Vân trở về quân đội, để lại rất nhiều thứ ở nhà, chủ yếu là mì và gạo, ngoài ra còn có đường trắng, sữa bột, mạch nha, dầu gạo.
Những thứ này là để bọn họ bồi bổ cơ thể.
Sợ cuộc sống quá tệ, xương cốt không chịu được, Thẩm Mỹ Vân đổi cách, để lại đồ tốt cho bọn họ, để bọn họ bí mật bồi bổ cơ thể.
Rất nhanh Trần Thu Hà xách ra một túi đường trắng, gọi Thẩm Hoài Sơn đi cùng.
"Lão Thẩm, ông đi cùng với tôi."
Thẩm Hoài Sơn ừm một tiếng, vớt con chim trĩ đã làm sạch ở trong chậu ra, treo dưới mái hiên cho róc nước.
Sau đó liền nói với Trần Hà Đường: "Đại Ca, bọn em đi một lát rồi về."
Trần Hà Đường trước giờ rất ít nói, ông ta gật đầu, nhưng có thể thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt, tâm trạng của ông ấy cũng vui theo.
"Mỹ Vân rất tốt.
"Thật không dễ dàng."
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu hà đều trầm mặc, bọn họ đều biết Thẩm Mỹ Vân không dễ dàng gì.
Một cô gái từng chút một đi tới vị trí như ngày hôm nay.
Sao có thể dễ dàng được chứ?
Nhưng Trần Thu Hà không muốn nhắc tới, Thẩm Hoài Sơn cũng hiểu ý không nhắc tới.
Lúc này, Trần Hà Đường nhắc tới.
Mắt của Trần Thu Hà lại đỏ hoe: "Làm gì có gì dễ dàng? Nhưng có thể nắm bắt được vận mệnh của mình, không cần như bèo tấm, trôi đi theo gió, thế này đã là may mắn lắm rồi."
"Mỹ Vân không dễ dàng, sau này con bé về nhà, chúng ta phải bồi bổ nhiều cho con bé, để an ủi, vỗ về nó."
Nhưng ở bên ngoài, cô là một người trưởng thành, là một người mẹ, cô phải chiến đấu để tạo ra một vùng trời đất.
Để bảo vệ mình, bảo vệ con của mình.
Trần Hà Đường có hơi bất ngờ, ông ta cảm thấy mình khả năng là đã lỡ lời rồi, sau khi mắt nhìn thấy em gái và em rể rời đi, mới giơ tay lên đánh nhẹ vào miệng của mình,
"Ai bảo mày nói lung tung."
Đáng tiếc là Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đã đi rồi.
Xuống núi, hai vợ chồng xách túi đường trắng đi thẳng tới nhà của bí thư chi bộ già, lúc này đã là buổi trưa rồi, ống khói của nhà nào cũng đang bốc khói.
Dưới sự chiếu rọi của tuyết trắng, cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chỉ là lúc này không có ai để ý.