"Cho A Ngưu và A Hổ đi học, một năm tốn năm tệ, để cho Ngân Hoa và Ngân Diệp đi học nữa thì một năm phải tốn bao nhiêu tiền chứ?"
Đối mặt với sự phản bán của người nhà.
Bí thư chi bộ già đứng lên, gõ tẩu thuốc, tàn thuốc bay lên, khiến mọi người trong phòng không nhìn rõ sắc mặt của ông ấy.
"Ngày nào tao còn sống, tao sẽ cung cấp."
"Tao chết rồi thì lấy tiền tử tuất của tao để chu cấp."
Ông ấy nhìn thấy hy vọng trên người Thẩm Mỹ Vân, một cô gái cũng có thể có hy vọng làm nên việc lớn.
Vì thế mới đưa ra một quyết định khiến mọi người phải kinh ngạc.
Ông ấy vừa nói dứt lời, trong phòng cũng trở nên yên lặng.
"Cha... cha cũng quá vô lý rồi."
Bí thư chi bộ già không quan tâm mọi người nhận xét như thế nào về ông ấy.
Ông ấy cúi đầu nhìn về phía Ngân Hoa và Ngân Diệp: "Các con sẽ chăm chỉ đi học đúng không?"
Đôi mắt Ngân Hoa phát sáng, mang theo cứng rắn: "Ông ơi, cháu sẽ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách."
Cô bé cũng muốn giỏi giang giống như thanh niên tri thức Thẩm.
Ngân Diệp không nói gì, cô bé cắn môi: "Con sợ con không làm được."
Hai chị em có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
"Con à, con còn chưa làm mà, cứ dũng cảm mà làm, ngày nào còn có ông nội thì ông nội sẽ chu cấp cho các con đi học ngày đó."
Đây là lời hứa của bí thư chi bộ già.
Mà đến cả bản thân ông ấy cũng không thể ngờ được, lời hứa khi đó của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của gia tộc bọn họ.
Văn phòng của khoa trưởng Lý.
"Ý ông là, công xã Thắng Lợi của các ông có năm con lợn? Đại đội Tiến Lên chín con, còn sống?"
Chủ nhiệm Lưu tới tìm khoa trưởng Lý báo cáo công việc, ông ấy đứng trước bàn làm việc, nghe thấy khoa trưởng Lý hỏi như vậy.
Ông ấy gật đầu, cười khổ: "Lãnh đạo, tôi không đến mức là dùng chuyện này ra để lừa dối ngài."
Khoa trưởng Lý không nhịn được mà đứng dậy, vỗ tay: "Được lắm, được lắm, tôi là không thể ngờ tới, số lợn của một công xã các ông còn nhiều hơn toàn bộ thành phố Mạc Hà chúng tôi."
Phải biết là toàn bộ thành phố Mạc Hà bọn họ tới cuối năm cũng mới được phân phối năm con lợn.
"Bên phía công xã không gặp dịch tả lợn sao?"
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu, ông ấy nhớ lại nói: "Giữa lúc đó, lợn nuôi ở công xã bị bệnh, nhưng thanh niên tri thức Kiều gọi điện cho thanh niên tri thức Thẩm, sau đó thanh niên tri thức Thẩm nói cho một cách, nên đã vượt qua được."
Khoa trưởng Lý bất ngờ: "Trong đó còn có cả thanh niên tri thức Thẩm sao?"
"Chẳng trách!"
Chẳng trách cái gì?
Chẳng trách mà lợn ở trong quân đội lại có thể sống được, chẳng trách lợn ở công xã lại có thể sống được.
Việc này đều có mối quan hệ cực lớn với Thẩm Mỹ Vân.
Chủ nhiệm Lưu tò mò nhìn qua.
"Khi đó tôi không nên để cho thanh niên tri thức Thẩm tới quân đội."
"Tôi thật là..." Khoa trưởng Lý tát cho mình một cái: "Đáng đời!"
Bản thân để nhân tài trước mắt mình đi mất.
Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cảnh này thì rất sốc, ông ấy không ngờ là khoa trưởng Lý lại xem trọng thanh niên tri thức Thẩm như vậy.
Trong lòng ông ấy lập tức căng thẳng thêm vài phần, xem ra sau khi trở về công xã phải đối xử với bác sĩ Thẩm và đồng chí Trần tốt hơn một chút.
Khoa trưởng Lý ý thức được chủ nhiệm Lưu vẫn ở bên cạnh, nên thở dài: "Để ông chê cười rồi."
"Nói cho tôi biết tình hình của hơn chục con lợn này."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Công xã có tất cả năm con lợn, hai con trong đó là tam hoa đỉnh, là con của con lợn nái của đại đội Tiến Lên, cho công xã hai con, hai con lợn này sắp tròn một năm rồi, trọng lượng đều trên 75 cân rồi, ba con còn lại là mang từ trong quân đội về, con to thì hơn 50 cân, nhỏ thì cũng 35 cân."
Năm con lợn này đều lớn lên trước mắt của ông ta, nên ông ta cũng coi như là có biết.