Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh, cuối cùng quyết định chọn một chỗ.
Đó là nhà vệ sinh công cộng.
Chỉ có thể nói, nhà vệ sinh công cộng thật sự là một nơi tốt.
Chỉ là hơi hôi một chút.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi vào dạo một vòng về sau, không thấy người, vào lúc này những người xung quanh đa số đều đã nghỉ ngơi.
Nhà vệ sinh công cộng lại cách xa, trong nhà mọi người đều có bô tiểu đêm, bình thường là buổi sáng mới đi ra đổ bô tiểu đêm.
Đêm khuya ở đây bình thường rất ít người đến.
Trong ngoài đều kiểm tra một lần, xác định không có ai.
Cô thấp giọng nói với Miên Miên: "Chuẩn bị xong chưa?"
Miên Miên ừ một tiếng, tay nhỏ vung lên, mười bộ chăn bông và với mười bộ áo khoác quân đội, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
Nếu không phải bên ngoài bọc một lớp nilon trong suốt, sợ là đều rơi vào trong bồn cầu.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, kéo Miên Miên đi ra, lập tức cầm bông gòn bịt cái mũi nhỏ của cô bé.
Miên Miên hít sâu.
"Quá thối, quá thối."
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô bé, an ủi, cầm cái huýt sáo đi ra thổi một tiếng.
Một lát sau.
Kim Lục Tử khoác quần áo vội vã chạy ra.
Hiển nhiên cũng không chậm trễ một giây nào.
"Hai người tới sớm vậy?"
Cậu ta còn tưởng rằng phải sau mười hai giờ.
Hiện tại chỉ mới tám giờ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Sợ cậu chờ quá muộn, hàng ở nhà vệ sinh, cậu đi điểm một chút, không có vấn đề, bây giờ chúng tôi phải trở về."
Kim Lục Tử vừa nghe, theo bản năng đỡ trán: "Đó chính là chăn mà."
Sau khi đi vào nhìn thấy chăn và áo khoác quân đội đều bọc màng nilon, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, được rồi."
"Tiền thì chờ sau khi bán lô hàng này đi ra ngoài, tôi sẽ kêu người đưa cho cô."
"Nhưng tôi phải liên lạc với cô như thế nào?"
Đó mới là vấn đề.
Cậu ta chỉ biết Thẩm Mỹ Vân là người của công xã Thắng Lợi, nhưng cụ thể ở nơi nào, cậu ta không rõ ràng lắm.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ một chút: "Như vậy đi, chờ lần sau tôi đến đường phố công xã, sẽ tìm tới chỗ anh."
"Chốt."
"Vậy tạm biệt nha."
Thẩm Mỹ Vân kéo kéo khăn quàng cổ, bao bọc toàn bộ khuôn mặt, dắt Miên Miên nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Chờ sau khi đi xa, Miên Miên vẫn còn sợ hãi, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Mẹ, nhà vệ sinh công cộng kia thối quá, so với nhà chúng ta trước kia ở khu phức hợp còn thối hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của cô bé: "Có thể bên này không kịp quét dọn."
Cái này...
Miên Miên bịt mũi: "Đúng là không vệ sinh chút nào."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, giấu tay cô bẻ bỏ vào túi áo nóng hổi của mình, sau khi đi thật xa.
Cô hỏi Miên Miên: "Con muốn về phòng tiếp khách ăn khoai tây hầm, hay là ăn ở bên ngoài?"
Bây giờ Miên Miên ăn không vô.
Cô bé bĩu môi: "Về phòng tiếp khách ăn, con phải đi rửa tay, còn phải rửa mặt."
Cô bé cảm thấy mình bốc mùi.
"Vậy được rồi, chờ mọi người đều ngủ, chúng ta sẽ ăn."
Miên Miên vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Giống như trước kia sao?"
Trước đây như thế nào?
Tất cả mọi người ngủ, Thẩm Mỹ Vân gọi một đống thịt nướng trở về, hai mẹ con cùng nhau xem tivi, ăn thịt nướng, uống nước ngọt và coca.
Khỏi phải nói, vô cùng mỹ mãn.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chỉ lần này thôi."
Miên Miên dắt cô xông về phía trước: "Vậy chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi."
Cô bé có chút gấp gáp.
Chờ đến khi hai mẹ con về đến phòng tiếp khách, công an trẻ tuổi đã đi kiểm tra phòng.
Cán sự Từ phòng tiếp khách thấy hai người bọn họ trở về, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Hai người cuối cùng cũng trở về."
"Công an Từ sắp kiểm tra phòng hai người rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, từ trong túi lấy một nắm kẹo trái cây đưa qua: "Cám ơn."
Cán sự Từ nhìn thấy kẹo, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời: "Đừng khách sáo, lần sau có chuyện cứ tìm tôi."