Nhóm người Triệu Xuân Lan nhìn nhau, đợi đến lúc Thẩm Mỹ Vân trả tiền, trơ mắt nhìn cô đưa hai mươi bốn đồng.
Tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi.
Sợi lông cừu này đắt quá.
"Em mua hai cuộn len màu đỏ này là?"
Thẩm Mỹ Vân nói một cách đương nhiên: "Đan cho em và Miên Miên một cái khăn quàng cổ."
"Chẳng lẽ mọi người không mua cho mình à?"
Điều này Thẩm Mỹ Vân đã đoán đúng.
Triệu Xuân Lan: "Nếu mua hết cho từng người, vậy phải tiêu hết tiền lương một tháng của trụ cột trong nhà."
Vậy ai nỡ.
Thẩm Mỹ Vân: "Cho nên, mọi người chỉ mua cho chồng mình?"
Ba người Triệu Xuân Lan đồng loạt gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt im lặng.
Cô không cách nào hiểu được loại suy nghĩ này, bản thân không mặc thì cũng phải mua cho chồng, giống như là đám người Triệu Xuân Lan không cách nào hiểu được cô.
Chỉ có thể nói, cách sống của mỗi người không giống nhau.
Chờ sau khi mua len xong, mọi người lại nhìn những thứ khác, nhưng đều không nỡ mua.
Thật sự là chuyến đi này tiêu tốn rất nhiều.
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa thỏa mãn, còn định mua cho Miên Miên một đôi giày da nhỏ, nhưng Miên Miên cảm thấy xấu.
Lúc này cô mới không mua, vẻ mặt đáng tiếc.
Nhóm Triệu Xuân Lan cạn lời.
"Mỹ Vân, tình huống nhà em lạ thật, em làm mẹ hận không thể cái gì cũng mua cho con, mà con em không cần, em nhìn xem nhà người ta đi?"
Nhà nào mà đứa nhỏ oa oa khóc lớn, ngồi xổm ở trước sạp không nỡ đi.
Thế nào hết lần này tới lần khác, nhà Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn ngược lại.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Có thể là do Miên Miên nhà em là người lớn."
Miên miên hiểu chuyện sớm, có đôi khi thành thục hiểu chuyện lại thành kỳ cục.
Nghe cô nói xong, bọn Triệu Xuân Lan hâm mộ cực kỳ.
"Nếu con nhà chúng tôi ngoan ngoãn như Miên Miên thì tốt rồi."
Đó là sự thật.
*
Nhiều người đến họp chợ, đến hơn chín giờ, trên cơ bản hàng hóa đã bán gần hết.
Bọn Thẩm Mỹ Vân nhìn nhìn, thấy cũng không có gì muốn mua, quay đầu trở về phòng tiếp khách.
Lấy đồ đạc ra, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Thật ra Thẩm Mỹ Vân còn do dự một chút coi có nên bỏ một ít đồ mua ở họp chợ vào Bào Bào hay không.
Nhưng nghĩ lại.
Rốt cuộc vẫn hơi nguy hiểm, vất vả thì vất vả một chút, cầm trong tay tương đối chắc ăn.
Chờ Thẩm Mỹ Vân dọn xong đi ra, bọn Triệu Xuân Lan đã chờ sẵn.
"Còn đi chơi không?"
Lý Hà hỏi một câu.
Lần này hẹn nhau đi ra ngoài, cũng có người muốn tới thành phố Cáp mở mang tầm mắt một chút.
Triệu Xuân Lan từ chối thẳng thừng: "Đồ nhiều quá, đi đâu cũng không tiện, trực tiếp về nhà."
Suy nghĩ này, nhận được sự tán thành của mọi người.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đến thành phố Cáp, hôm qua đã đi công viên thiếu nhi, xem xiếc gấu trúc, cũng không tính là uổng phí một chuyến.
Lúc này phải trở về, cô tất nhiên sẽ đồng ý.
Nhị Nhạc muốn đi chơi, cậu bé lẩm bẩm: "Mẹ, con muốn đi công viên thiếu nhi xem xiếc gấu trúc."
Cậu bé đã nghe chị Miên Miên nói, xiếc gấu trúc rất hay.
Triệu Xuân Lan: "Lần sau đi, mẹ xách nhiều đồ quá, không đi công viên thiếu nhi được."
Nhị Nhạc có chút thất vọng, khóe miệng nhếch lên, bắt đầu muốn khóc.
Triệu Xuân Lan liếc mắt: "Nhị Nhạc, nếu con không ngoan, sang năm mẹ đến thành phố Cáp sẽ không dẫn con đi, chỉ dẫn anh con thôi."
Cái này...
Biểu cảm muốn khóc của Nhị Nhạc lập tức biến mất, chuyển thành khuôn mặt tươi cười: "Dẫn con đi."
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, cô há miệng, quên đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Người ta giáo dục con cái như thế nào là chuyện của người ta.
Cô dạy dỗ tốt con cái của mình là được rồi.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, để Miên Miên đứng đó, mình cầm bình nước quân dụng đi phòng nước công cộng của phòng tiếp khách, sau khi đổ đầy bình.
Cõng Miên Miên trên người, đi theo mọi người đến bến xe.
Chờ đến khi trở lại đồn trú quân đội, đã là hơn năm giờ chiều.