Vừa nói dứt câu, mọi người lập tức hoàn hồn, có người cầm lên thử một chút, sau khi đeo vào, lòng bàn tay nhanh chóng ấm lên, chỉ là đầu ngón tay lộ ra bên ngoài lại lạnh lẽo.
Bao tay này có chút kỳ diệu nha.
Sĩ quan hậu cần: "Lòng bàn tay có ấm không?"
Tiểu đoàn trưởng Lý gật đầu.
"Vậy cậu đeo găng tay đi làm việc thử, đi lấy xẻng xúc sạch mảnh tuyết này đi."
Mấy ngày nay Mạc Hà bắt đầu có tuyết rơi.
Tuy rằng không lớn, nhưng mặt đất cả ngày đều ướt sũng, rất không thoải mái.
Tiểu đoàn trưởng Lý dựa theo lời sĩ quan hậu cần nói, đeo bao tay làm việc một hồi, rất nhanh anh ấy phát hiện bao tay này không giống với lúc trước.
Đeo chiếc bao tay hở ngón này làm việc, hầu như không ảnh hưởng.
Bọn họ trước kia làm việc không mang bao tay không phải vì không sợ lạnh mà là mang bao tay quá dày thật sự rất bất tiện.
Nói hơi khó nghe, đi tiểu cũng cảm thấy găng tay quá dày, không dễ cởi quần.
Nhưng mà, cái bao tay hở ngón này hoàn toàn không như thế.
Vị trí lòng bàn tay được bao bọc rất ấm áp, mà mười đầu ngón tay lộ ra bên ngoài, rất có lực, cho dù là cầm hay nắm đều không bị ảnh hưởng chút nào.
"Đeo bao tay này rất thích hợp làm việc."
Nghe tiểu đoàn trưởng Lý nói vậy, mọi người nhao nhao cầm lên thử một chút.
Đoàn trưởng Tần tới trước, anh ấy tiện tay chọn đại một đôi bao tay khá lớn, sau khi đeo lên cầm đồ vật thử: "Đúng vậy nha."
"Tôi cảm giác cho dù là lên núi cũng có thể đeo bao tay được."
"Tuần tra cũng đeo được?"
"Là ý tưởng của ai thế, thông minh như vậy, vừa giữ ấm vừa không ảnh hưởng đến công việc."
Sĩ quan hậu cần ho nhẹ một tiếng: "Đây là ý tưởng của đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô ấy đan cho con gái mình một đôi găng tay hở ngón, để cô bé chép bài tập."
"Bị tôi thấy được, sao chép lại."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.
"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân thật giỏi làm đồ vật."
"Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất khéo tay."
"Nếu không sao lại nói là sinh viên đại học, đầu óc thông minh nhạy bén."
"Đúng rồi, Quý Trường Tranh, cậu có không?"
Mấy ngày hôm trước Quý Trường Tranh đeo một cái khăn quàng cổ màu xám, lần lượt đắc ý khoe với từng người bọn họ, bọn họ nghe riết mà thuộc lòng.
Quý Trường Tranh thờ ơ lấy bao tay từ trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt mọi người.
Một đôi găng tay hở nửa ngón màu xám.
Khụ khụ!
Lúc đầu anh còn cảm thấy có chút kỳ lạ, ngại lấy ra.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới...
Thế nhưng trở thành thứ được mọi người theo đuổi.
Lần này, Quý Trường Tranh cũng có thể quang minh chính đại lấy ra.
Vừa lấy ra, lại có người chua lè. *
*Ganh tị, đố kị
"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân là vợ của tôi thì tốt rồi, quang minh chính đại mở bếp nhỏ* cho tôi."
*Dành một số điều kiện hoặc đãi ngộ đặc biệt hơn bình thường.
Quý Trường Tranh thổn thức nói: "Ai bảo cô ấy không phải chứ?"
"Mỹ Vân nhà tôi không chỉ là khéo tay, còn vô cùng biết săn sóc người khác, cô ấy không chỉ đan khăn quàng cổ cho tôi, còn đan bao tay cho tôi, đúng rồi..." Anh đắc ý cười, vén ống quần lên: "Còn nói năm nay là năm tuổi của tô, nên đan cho tôi một đôi vớ đỏ."
Cái này...
Hiện trường trong nháy mắt nổ tung?
Mọi người hâm mộ muốn chết.
"Đuổi người này đi, đuổi đi!"
"Đúng vậy, có khăn quàng cổ thì thôi, cậu ấy còn có găng tay, có găng tay thì thôi, cậu ấy còn có tất đỏ năm tuổi nữa chứ."
Cái này thật quá vô lý.
Thời buổi này ai mà không thắt chặt đai lưng sống chứ.
Đừng nói vớ đỏ, ngay cả vớ rách cũng không có mấy đôi, thậm chí rất nhiều người mùa đông không mang vớ.