Anh ấy mập mạp, lúc không cười, lại đang mài dao, khỏi phải nói cực kỳ dọa người.
Nhưng Miên Miên phát hiện chung quanh nhóm đồng bọn không một ai sợ hãi, toàn bộ đều dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm.
Thậm chí, còn có người chảy nước miếng.
Ánh mắt sáng rực lên.
Miên Miên không hiểu lắm, bọn họ cũng không sợ sao?
Rất nhanh công tác chuẩn đã làm xong, sau khi con heo kia bị trói chặt, phía dưới bụng đặt một cái chậu lớn, cái chậu đó dùng để hứng máu heo.
Mặt khác còn có hai cái thùng gỗ, một cái là đựng ruột già heo, một cái là đựng tim, gan, phổi heo.
Dù sao từ trên xuống dưới của con heo này kể khi chưa bị giết đã bị người của ban bếp núc hạ quyết tâm không thể để lãng phí một chút nào.
Bên kia Hoàng Vận Đạt mài xong đao, dùng nước sạch rửa lại, cầm lên thổi một hơi.
"Sắp giết heo, con nít xoay qua chỗ khác!"
Sợ làm trẻ con sợ.
Lời này vừa dứt, phụ huynh các nhà ôm đứa nhỏ vào trong lòng, nhưng không chịu nổi tò mò, có vài đứa nhỏ lá gan lớn cũng nghịch ngợm.
Nhất thời thoát khỏi vòng tay cha mẹ, quay đầu nhìn Hoàng Vận Đạt.
"Không cần, con muốn xem giết heo."
Những đứa nhỏ này có một số là ở quê tới tất nhiên là đã từng xem, nhưng mấy đứa nhỏ lớn lên ở doanh trại lại chưa thấy qua.
Dù sao, doanh trại nhiều năm như vậy chưa từng giết heo.
Vì thế, tất cả mọi người tò mò theo.
Đến phiên Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân thấp giọng hỏi cô bé: "Muốn xem à?"
Thật ra cô không dám nhìn.
Miên Miên cũng không dám, cô bé lắc đầu, chui vào lòng Thẩm Mỹ Vân: "Con không dám."
Thẩm Mỹ Vân đưa tay che mắt cô bé: "Vậy không nhìn, chờ một lát là được rồi, mẹ gọi con."
Miên Miên cúi đầu ừ một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân là người lớn, cô che mắt Miên Miên, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nhìn về phía Hoàng Vận Đạt bên kia.
Chỉ là lúc tay cầm đao của Hoàng Vận Đạt rơi xuống, xùy một tiếng, cắt đứt cổ heo.
Máu đỏ tươi trong nháy mắt bắn tung tóe.
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhắm mắt lại, Quý Trường Tranh nhanh hơn cô một bước, giơ tay đúng lúc che mắt cô.
Trước mắt tối sầm, đôi bàn tay ấm áp kia dường như có thể ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.
Không cần mở mắt ra, Thẩm Mỹ Vân đã biết người này là Quý Trường Tranh.
Mặc dù cô không nhìn thấy bên ngoài.
Nhưng những đứa trẻ ở đây, oa oa kêu to: "A a a a."
"Đao đâm vào, phốc xuy một tiếng, a a a thật dọa người mà."
"Rất nhiều máu, chảy rất nhiều máu."
"Con heo bị giết!"
"Ha ha ha ha ha, buổi tối có thịt ăn."
Sau khi câu nói này vang lên, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Dù là người lớn hay trẻ con cũng đồng loạt nhìn chằm chằm Nhị Nhạc, bởi vì câu nói ngông nghênh cuối cùng ấy là Nhị Nhạc nói.
Nhị Nhạc bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không sợ hãi.
Cậu bé nắm thắt lưng quần, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thắt lưng quần cũng đã lỏng rồi, muốn ăn thịt có gì sai sao?"
Cậu bé vẫn còn mặc quần áo của năm ngoái.
Cái này...
Hình như cũng đúng?
Mọi người thu hồi ánh mắt.
Đều mồm năm miệng mười: "Mau hứng máu heo kia đi, huyết heo xào dưa chua thêm ớt vào, ăn ngon lắm."
Dứt câu mọi người nhao nhao nuốt nước miếng.
Đầu năm nay cái gì cũng thiếu, trong bụng không có dầu, nhìn gì cũng muốn ăn.
"Mau nhìn xem bên trong có mập mạp không?"
So với thịt nạc, mọi người hiển nhiên thích thịt mỡ hơn.
Hoàng Vận Đạt rút đao ra, vung đao qua hai bên lông heo, đao mang theo vết máu trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
"Đợi lát nữa, không vội, đợi máu chảy sạch sẽ."
Thật sự là chảy một giọt cũng thấy tiếc.
Sau đó.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói thế, thấp giọng nói với Quý Trường Tranh: "Có thể buông ra rồi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, buông tay ra, trước mắt Thẩm Mỹ Vân lập tức có ánh sáng chiếu vào, nhìn thấy heo cách đó không xa bị quật ngã lấy máu.
Mọi người dường như không sợ hãi lắm.
Nhìn chằm chằm một màn điên cuồng này.