Cô không để chăn bông cũng không để áo bông lại, rõ ràng có một đống bông trong đó nhưng cô không nghĩ tới.
Thật ra, cũng không trách Thẩm Mỹ Vân.
Mỗi lần cô về, thời tiết đều không lạnh, đương nhiên là không dùng được.
Lúc không dùng được, cô cũng không tiện lấy ra.
"Sao mà trách con được?"
Nhác thấy Mỹ Vân vỗ trán mình, Trần Thu Hà ngăn lại: "Do ba mẹ không nói với con, muốn trách cũng trách ba mẹ."
Thẩm Mỹ Vân xoa giữa mày: "Lúc con và Miên Miên mới tới đây, không phải có cầm theo chăn à? Sao không rút bông trong đó ra may?"
Lúc ấy cô mang vài chiếc.
Toàn là chăn sáu cân, bỏ một chiếc đi dư dả may thêm một cái áo bông mà.
Nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, Trần Hà Đường chủ động nói: "Mẹ con muốn tháo chăn, là cậu không cho."
"Đó là chăn của con, con và Trường Tranh về sẽ đắp."
Bỏ đi để làm áo bông cho ông ta, cần gì chứ?
Nhỡ Quý Trường Tranh theo Mỹ Vân về, người nhà mẹ để lại mang tiếng không biết tính toán.
Hành sự không ngay thẳng.
Thẩm Mỹ Vân bây giờ còn trẻ, không hiểu suy nghĩ của người lớn bọn họ. Nhưng trong mắt Trần Thu Hà và Trần Hà Đường, chờ tương lai Miên Miên kết hôn lập gia đình.
Đến phiên cô gặp tình cảnh như vậy, có lẽ cô sẽ hiểu được.
Thẩm Mỹ Vân không rối rắm mấy chuyện này.
"Mọi người chờ con một chút, con có một người bạn, vừa khéo có thể mua được bông vải và áo khoác quân đội."
"Buổi chiều con và Miên Miên ra ngoài một chuyến."
Nghe thế, Trần Thu Hà kinh ngạc: "Mẹ và ba con đã hỏi vài nơi, mọi người đều nói năm nay bông khan hiếm, chỗ nào hết hàng."
"Con mua được à?"
Họ có tiền nhưng lại không mua được áo bông, tính ra cũng rất đáng thương.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Hắn có cách riêng, giờ con đi ngay."
"Cậu, buổi chiều cậu đừng ra ngoài, con sẽ quay lại ngay."
Trần Hà Đường ngây ngô cười cười, nhưng ông ta vẫn rất băn khoăn: "Có an toàn không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Có, là người rất thân."
Nếu không phải vì gạt cậu, cô đã lấy áo bông và áo khoác quân đội ra ngay trước mặt cha mẹ rồi.
Đáng tiếc...
Thêm một người biết thì thêm một phần mạo hiểm, chuyện nên làm Thẩm Mỹ Vân vẫn phải làm.
Chuyện kiểu này không lười biếng được.
Cô nhanh chóng dẫn Miên Miên đi ra ngoài, đi thẳng đến công xã Thắng Lợi, tìm được cái sân nhỏ theo con đường trong trí nhớ.
Cô gõ cửa, cửa lập tức mở ra.
Là Sa Trúc.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, cậu ta có vẻ không bất ngờ, nhanh chóng thò đầu ra nhìn thoáng qua, không thấy ai đi theo mới nói: "Vào đi."
Thẩm Mỹ Vân còn dẫn theo một đứa bé.
Lúc này, cô dẫn Miên Miên theo, lúc trước Kim Lục Tử đã gặp Miên Miên nên cô cũng không giấu diếm.
"Anh Lục có ở đây không?"
Lần đầu tiên Sa Trúc gặp Miên Miên, anh ta tò mò nhìn qua thì nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, bèn gật đầu: "Có."
"Nhưng anh Lục bị thương nên không thể ra ngoài."
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Bị thương?"
"Chị vào nhìn là biết."
Sa Trúc lịch sự với Thẩm Mỹ Vân như vậy chủ yếu là vì thái độ của Kim Lục Tử đối với Thẩm Mỹ Vân.
Điều cậu ta thấy hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Anh ấy..."
Chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói truyền ra: "Là em gái Mỹ Vân à? Mau vào đi."
Sau cái lần Thẩm Mỹ Vân giúp cậu ta một đại ân, đối với Kim Lục Tử mà nói, Thẩm Mỹ Vân chính là em gái ruột của cậu.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, vén rèm cửa đi vào thì thấy chân Kim Lục Tử được bó thạch cao màu trắng, kê trên tủ kháng.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Anh Lục? Anh bị?"
Kim Lục Tử nhìn thoáng qua Sa Liễu, Sa Liễu lập tức lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Thấy cậu ta rời đi.
Kim Lục Tử mới nói: "Lúc đi qua, bên kia cũng kiểm tra rất nghiêm."
"Gãy chân."
Nhiều người đuổi theo cậu ta, cũng may đã bán sạch hàng rồi, nếu không thì lớn chuyện.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên ngồi xuống mép giường: "Nghiêm trọng không?"