Lúc ông ta đứng trước gương, thấy người đàn ông cao lớn uy mãnh trong gương kia, chính ông cũng hơi sững sờ.
Đây thật sự là mình sao?
Trần Hà Đường biết khóe miệng của mình luôn bị kéo xuống, tướng khổ, nhưng mình trong gương bây giờ thì khác.
Đúng là khác thật.
Nét tướng khổ, già cả và hung hãn đều đã phai nhạt, đương nhiên vẻ uể oải mệt mỏi kia cũng biến mất.
Vẫn là ông, nhưng hoàn toàn khác hẳn ông của một năm trước.
Người vẫn hung dữ, nhưng ánh mắt lại vô cùng nhu hòa.
Nguyên nhân của sự thay đổi này là vì cả nhà em gái dọn đến.
Sau khi ngắm nghía một lát, Trần Hà Đường cẩn thận cởi quần áo, vỗ vỗ bụi mịn không tồn tại ở bên trên.
Định treo lên.
Nhưng vừa ra thì Thẩm Mỹ Vân nói: "Cậu, sao cậu cởi ra?"
Trần Hà Đường nghĩ: "Chưa tắm rửa, người đang bẩn, để Tết rồi mặc."
Giờ mặc thì sớm quá.
Áo khoác quân đội, đây là thứ mà đàn ông nào cũng tha thiết ước mơ.
Vừa ấm vừa phong cách.
Đây là điều trước kia ông ta có mơ cũng không dám mơ tới.
Thẩm Mỹ Vân hiểu tâm tình của ông ta, cô không ép mà đưa thêm một cái áo bông khác.
"Cậu thử cái này xem sao?"
"Vẫn còn à?"
Trần Hà Đường ngạc nhiên.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, áo khoác quân đội mặc bên ngoài, áo bông mặc lót trong."
Cô mua nó ở chợ bán sỉ, kiểu nam kiểu nữ gì cũng mua. Đây còn là món hàng cũ mà ông chủ cửa hàng quần áo để mãi trong kho hàng không bán được, vì trên áo có hai túi, dưới áo có hai túi, mép áo còn may thêm dây chun.
Ai cũng chê nó quê mùa, mặc ra ngoài bị cười trêu.
Nhưng giờ thì khác, ít nhất ở trong mắt Trần Hà Đường, cái áo này mang đậm phong cách phương Tây thời thượng, màu xám đậm, bốn cái túi có phéc mơ tuya, ở dưới còn có dây chun?
Mặc vào không sợ lọt gió nhỉ?
Ông ta cẩn thận nhận lấy, sờ vào. Một chiếc áo khoác độn bông màu xám, bên trên phủ một lớp chống thấm?
Trơn nhẵn.
Ông ta e dè nói: "Chất liệu tốt thật, tuyết dày đến mấy chắc cũng không thấm nổi, trôi tuột luôn."
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, lần đầu tiên thấy có người nhận xét như vậy. Cô sờ một lúc mới phát hiện áo khoác này đúng là được phủ lớp chống thấm.
Quần áo đời sau hầu hết đều như thế, phủ lớp chống thấm nước, tuyết cũng khó dính vào.
Nhưng ở thời này, cái áo có thể trở thành thứ dẫn đầu trào lưu.
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ: "Nếu tuyết nhỏ thì chắc không sao, nếu tuyết rơi dai dẳng, áo vẫn sẽ ướt như thường."
Trong mắt cô, áo bông này không quá đẹp nhưng giữ ấm rất tốt, vì bên trong lót mấy lớp bông dày cộp.
"Cậu, cậu đừng nhìn nữa, mặc thử xem."
Bị Thẩm Mỹ Vân thúc giục, Trần Hà Đường mới mặc lên người, cái áo này nhỏ hơn cái áo khoác quân đội một tí.
Kiểu bó sát người.
Vóc người Trần Hà Đường lại lớn nên mặc vào hơi nhỏ?
Nhưng vẫn mặc được.
Thẩm Mỹ Vân đau đầu: "Đây đã là cỡ lớn nhất rồi."
1m85.
Nhưng số đo này vẫn nhỏ so với Trần Hà Đường, vậy đủ biết ông ta cao lớn nhường nào rồi.
Trần Thu Hà sờ sờ: "Cái này không khó, mẹ nới ra một chút là được."
"Chỗ này, chỗ này, chỗ kia nữa, đều nới được."
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Mặt cô mờ mịt: "Còn nới được hả?"
Trần Thu Hà: "Đương nhiên rồi, nếu không con nghĩ thợ may sinh ra để làm gì?"
Nhìn vẻ mặt bối rối của con gái, Trần Thu Hà cười: "Con sống sung sướng rồi, chắc đã quên trước kia khi nhà chúng ta còn khó khăn, quần áo của con cũng chắp vá mà mặc tiếp đó."
Thẩm Mỹ Vân đúng là không nhớ nổi.
Nhưng mà, cô giỏi nói ngọt nha.
"Mẹ, mẹ giỏi quá, cái này cũng biết làm."
Trần Thu Hà lắc đầu: "Lấy tiêu chuẩn thời đại này ra xét, giờ con ra đường hỏi xem nữ đồng chí nhà ai mà không biết may vá?"
Đương nhiên, Mỹ Vân nhà họ không biết, coi như là hàng hiếm rồi.
"Thôi thôi, con không biết nhưng Trường Tranh biết, hai con bù qua sớt lại cho nhau."
Làm mẹ, ai không thiên vị con mình.
Thẩm Mỹ Vân cười hì hì, cô cầm áo bông: "Mẹ mặc thử nhé?"