Món này không phù hợp với chế độ ăn uống lành mạnh của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn trầm tư một lúc lâu dưới cái nhìn của con gái: "Thêm một ít cho ba"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sau khi rải cho ông ấy chút muối.
Cả nhà ngồi xổm ở cửa, mỗi người bưng một bát bốc tóp mỡ ăn.
"Ước mơ lớn nhất của cậu trước đây là được ăn một miếng mỡ heo trong dịp Tết Nguyên đán."
Trần Hà Đường trước nay kiệm lời, hiếm khi mở miệng nói một câu như vậy.
Nghe vậy, mọi người im lặng.
Trần Thu Hà hiểu, đó là quá khứ của anh cả, năm đó mẹ dẫn mình đến Bắc Kinh nương tựa họ hàng, thời gian đầu đúng là hơi khó khăn
Nhưng so với anh cả sống với mẹ kể, cuộc sống của bà ấy dễ chịu hơn nhiều.
Bà ấy múc một nửa mỡ heo trong bát mình vào bát đối phương.
Trần Hà Đường không muốn, lại bị Trần Thu Hà ép nhận: "Giờ ăn mỡ heo, tối nấu thịt kho xào khoai tây, sườn gạo nếp nữa."
"Em nhớ lúc trước hình như anh cả thích ăn bánh cuốn thịt heo, lát nữa nướng đầu heo xong, em và Mỹ Vân kho rồi phết nước sốt lên, cuốn thêm bánh ngô bột mì trắng, kẹp thêm một cọng hành tây, cắn một miếng vừa cay vừa thơm vừa mềm."
Nghe vậy, đừng nói Trần Hà Đường, đến cả Thẩm Mỹ Vân cũng nuốt nước miếng theo.
"Mẹ, con cũng muốn ăn."
Không dám giấu diếm, dù là Thẩm Mỹ Vân đời trước cũng có một sở thích nhỏ không muốn người khác biết.
Cô không thích ăn thịt nạc, cô thích bánh cuốn thịt đầu heo, vừa nạc vừa mỡ, thịt đầu heo rất mềm, được bọc trong bánh hành lá giòn tan.
Ăn mà suýt cắn lưỡi luôn.
Hiếm khi thấy con gái mình yêu cầu điều gì.
Trần Thu Hà đương nhiên phải thỏa mãn.
"Làm làm làm làm, tối làm cho con ngay."
"Hôm nay chúng ta coi như ăn Tết."
Thời gian đoàn tụ!
Phải ăn trước!
Thẩm Mỹ Vân cắn tóp mỡ, cười mỹ mãn dựa vào người Trần Thu Hà: "Thật tốt khi có mẹ ở đây."
Miên Miên học theo: "Thật tốt khi có mẹ ở đây!"
Lần này, người lớn bật cười.
Ăn mỡ heo xong, tất cả mọi người đều bận rộn.
Tối làm bữa cơm đoàn viên mừng năm mới thì bây giờ đương nhiên phải tất bật chuẩn bị.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đang nướng đầu heo và móng heo, nhóm một đống lửa trong sân, lấy kìm gắp than ra, lửa đỏ rồi thì nướng bên trên.
Một tiếng xèo, đầu lợn trắng biến thành màu nâu xám, không gian tràn ngập mùi khét.
Đám Thẩm Mỹ Vân cũng không nhàn rỗi.
Sườn gạo nếp, thịt kho khoai tây, bánh cuốn đều cần thời gian.
Cô và Trần Thu Hà bận rộn gần hai tiếng đồng hồ thì mới nấu xong hết các món, thịt đầu heo kho, móng heo, đuôi heo cũng đã sẵn sàng.
Miếng thịt đầu heo om được hấp chín khi dùng đũa chọc vào sẽ có màu trong và sáng bóng. Phần da cũng như được phủ một lớp mỡ.
Thẩm Mỹ Vân cầm lên, dùng dao phay cắt làm đôi, thịt đầu heo nạc mỡ đan xen xếp thành một hàng trên thớt.
"Mau lấy bánh rán cuốn lại, phải nhân lúc còn nóng."
Trần Thu Hà than một tiếng, lập tức vớ lấy một chiếc bánh rán mới ra lò, trải trên thớt. Thẩm Mỹ Vân bày thịt đầu heo, bỏ một cái lá bắp cải non lên trên và phết một lớp nước sốt.
Chiếc bánh cuộn đầu tiên dành cho Trần Hà Đường: "Cậu!"
Trần Hà Đường toan xua tay, Thẩm Mỹ Vân lại giục: "Nhanh lên, mười mấy cái bánh rán lận, ai cũng có phần."
Nghe vậy, Trần Hà Đường mới nhận lấy.
Thẩm Mỹ Vân lại cuộn tiếp bốn cái, đưa cho Thẩm Hoài Sơn, Miên Miên, cuối cùng mới là của cô và Trần Thu Hà.
Đây là món chính cuối cùng, làm xong thì có thể dọn những món khác lên bàn.
Một nồi sườn gạo nếp, một đĩa móng heo kho, một đĩa rau trộn tai heo, một đĩa đuôi heo kho.
Ngoài ra còn có thịt lợn om với khoai tây và cuối cùng là món canh suông, súp bắp cải và trứng.
Đây là món chay duy nhất của tối nay.
Mới dọn lên bàn.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Cái này...