Thẩm Hoài Sơn ho nhẹ một tiếng đối mặt với cái nhìn chăm chú của con rể con gái và anh vợ.
Mặt ông ấy đỏ lên ừ một tiếng: "Đương nhiên."
Nếu ông ấy không thích Thu Hà, hai người đã không ân ái cả đời rồi.
Lần này, đến phiên Trần Thu Hà thẹn thùng.
"Tụi nhỏ đều ở đây, nói bậy bạ gì vậy?"
Hình như nữ đồng chí trời sinh rất dễ xấu hổ, Trần Thu Hà cũng không ngoại lệ.
Thẩm Hoài Sơn: "Anh có chủ động nhắc đến đâu, Trường Tranh nói trước đó."
Quý Trường Tranh cười, cầm ly lên lấy trà thay rượu: "Ba mẹ, cậu, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Như Mỹ Vân nói, bữa cơm này coi như cơm tất niên.
Anh trịnh trọng nói.
Đám Thẩm Hoài Sơn cũng đứng lên, cụng ly: "Chúc mừng năm mới."
Chờ sau khi uống rượu gạo.
Trần Thu Hà chủ động mời: "Ăn đi ăn đi, nhân lúc còn nóng, xem món nào nguội, mẹ mang vào bếp hâm nóng."
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần đâu mẹ, sắp no bụng rồi."
Cô ăn một cái bánh cuốn thịt đầu heo đã lưng lửng dạ, ăn thêm mấy miếng sườn gạo nếp, rồi món kho, cuối cùng múc một chén canh trứng cải trắng.
Thoải mái đến mức muốn nằm lăn lộn trên giường ngay lập tức.
Nghe vậy, Trần Thu Hà trừng mắt: "Không hỏi con, mẹ hỏi Trường Tranh mà?"
Thẩm Mỹ Vân nghe, thầm xoa cánh tay Quý Trường Tranh: "Anh vừa đến, mẹ em liền bất công, trước kia bà ấy chưa bao giờ trừng em."
Quý Trường Tranh dở khóc dở cười: "Mẹ vẫn yêu em nhất."
Mẹ yêu em nên mới đối xử tốt với anh, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nếu không sao lại nói Quý Trường Tranh biết cách ăn nói chứ.
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân không ghen nữa, lúc này Quý Trường Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, đừng hâm nóng đồ ăn, con cũng sắp no rồi."
Một hơi ăn ba cái bánh cuốn thịt đầu heo, còn tai heo nữa.
Không dừng lại ở đó, nửa đĩa sườn gạo nếp cũng là anh ăn.
Cơm trộn thịt kho tàu khoai tây cũng múc hơn nửa bát.
Sắp căng bụng rồi, chớ nói chi còn chưa uống được bát canh trứng bắp cải nào.
"Thật sự không cần?"
Trần Thu Hà bất ngờ: "Về nhà mình thì đừng giả vờ, buổi tối đói bụng sẽ không tốt đâu."
"Sao có thể? Con đã ăn một nửa đồ ăn của cả nhà rồi."
Quý Trường Tranh thản nhiên: "Con ăn no thật."
Lúc này, Trần Thu Hà mới tin: "Mọi người ai còn muốn ăn bánh cuốn không?"
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, Miên Miên cũng lắc đầu, con bé còn không ăn hết nửa cái, chỉ tập trung ăn cơm nếp sườn, một mình cô một hơi ăn sáu bảy miếng.
Thẩm Mỹ Vân sợ con bé ăn hỏng bụng.
Không cho ăn nữa.
Đến phiên Thẩm Hoài Sơn, ông ấy nghĩ: "Anh không ăn bánh, anh muốn uống chút rượu gạo và nhắm tai heo."
Cái lỗ tai heo kho này là thức nhắm rượu thần kỳ.
Nói thật, nhiều năm rồi Thẩm Hoài Sơn mới được uống rượu ăn cơm thoải mái như vậy.
Cảm giác say sưa đó là điều ông ấy chưa từng trải qua trước đây.
Hôm nay xem ra, từ bỏ cũng chưa chắc là chuyện xấu.
"Nào, Trường Tranh, uống với ba một ly."
Trần Thu Hà muốn ngăn lại, nhưng Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, ngắt lời: "Chắc mẹ chưa no đâu, chúng ta tranh thủ ăn đi."
Ba cô mấy năm nay quá khổ, ở bệnh viện bị xa lánh, về đến nhà bị người thân chê cười, gánh nặng tâm lý khiến ông ấy luôn nghĩ mình liên lụy vợ con.
Kỳ thật không phải.
Quá khứ không thay đổi được, vượt qua là tốt rồi.
Trước đây ông ấy không thể uống rượu vì phải lên bàn mổ, và cũng hạn chế uống rượu.
Bây giờ, khi đặt chân đến mảnh đất đại đội Tiền Tiến này, không ai quản, không có bàn phẫu thuật, không có nhiệm vụ, thỉnh thoảng uống một ly không phải không được.
Huống chi đây không phải là rượu trắng số độ cao, mà là rượu vàng chống lạnh.