Trong thùng sơn to oạch, từng củ khoai lang đã nướng xong được đặt bên trên.
Mùi thơm ngọt ngào đó lan tỏa khắp nơi.
"Quý Trường Tranh."
Thẩm Mỹ Vân vừa nói, Quý Trường Tranh đã hiểu.
"Anh đi mua, em và Miên Miên ở đây chờ anh."
Nhiều người sợ lạc, đứng tại chỗ vẫn an toàn nhất.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, Quý Trường Tranh đặt hành lý dưới chân cô, xuyên qua đám người chật chội.
Áo khoác bị chen lấn cuộn lên nhưng anh không quan tâm mà bước tới quầy bán khoai lang nướng trước mặt.
"Ông ơi, khoai lang nướng bán thế nào?"
"Lớn một xu, nhỏ năm phân."
Tức là không cần vé.
Quý Trường Tranh: "Mua một cử lớn một củ nhỏ."
Anh chọn hai củ khoai lang nướng màu vàng nhạt: "Cái này và cái này."
Ông cụ nhanh chóng nhặt lên, bọc báo thành hình tam giác rồi bỏ vào.
Quý Trường Tranh nhanh nhẹn trả tiền, tổng cộng một xu rưỡi, anh xách khoai lang nướng, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Lúc về không thấy Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên ở chỗ cũ, anh bị dọa tái mặt.
Kết quả...
Vừa quay đầu thì thấy Thẩm Mỹ Vân vẫy tay với anh: "Chỗ này."
"Quý Trường Tranh."
Quý Trường Tranh lập tức sải bước đi tới.
"Sao lại tới đây?"
Tim anh giật thót khi không tìm được Mỹ Vân và Miên Miên.
"Sắp có xe đi ngang qua nên em nhường đường."
"Khoai lang đâu?"
Quý Trường Tranh đưa qua, thuận thế vác hai túi hành lý lên người.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên, mỗi người một củ khoai lang nướng, khoai lang nướng vừa ra lò vàng ươm óng ánh, sau khi xé lớp vỏ bên ngoài, lộ ra ruột khoai lang màu vàng như đường loãng bên trong.
Rất ngọt.
Thẩm Mỹ Vân bóc ra, thấy Miên Miên ăn rồi, cô xoay người cho Quý Trường Tranh cắn một miếng.
Cô thấy Quý Trường Tranh chỉ mua hai cái, trong ba người phải có một người kéo hành lý mới được.
Quý Trường Tranh mỉm cười cắn một miếng: "Được rồi em ăn đi."
"Chúng ta sang đường cái đối diện, anh hai đang ở bên kia chờ chúng ta."
Đơn vị của anh cả Quý gia được trang bị xe nên khá tiện cho người trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thấy anh cắn rồi, cô cũng cắn một miếng, khoai lang ngọt ngào mềm mại đến mức khiến người ta muốn cắn và lưỡi.
'Khoai lang Bắc Kinh vẫn ngon nhất."
Bên ngoài ăn không ra mùi vị này.
Quý Trường Tranh nghe thế thì cười, thầm nghĩ Mỹ Vân vẫn như một đứa trẻ.
Đã vậy, Miên Miên còn gật đầu như gà mổ thóc: "Con cũng cảm thấy khoai lang nướng của Bắc Kinh ngon."
Hai mẹ con giống y nhau.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn, trong lòng càng thỏa mãn.
Khi đến lề đường đối diện, họ thấy chiếc ô tô màu đen do anh cả nhà họ Quý điều khiển từ xa.
Bắc Kinh nhiều người có tiền, tuy ô tô rất hiếm nhưng cũng không bắt mắt.
Vì ngoài nhà ga có tận mấy chiếc xe hơi đang đỗ.
Nếu không sao lại có câu dưới Hoàng thành rớt xuống một cục gạch, có đập cũng đập ra một tiểu quan to bằng hạt vừng.
"Trường Tranh!"
Anh cả nhà họ Quý đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển dài đến đầu gối.
Dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng anh ta vẫn toát lên khí chất tao nhã và dễ gần.
Trước mặt người quen, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiết.
Anh ta vừa gọi, Quý Trường Tranh lập tức dẫn Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên qua.
"Anh cả!"
Quý Trường Đông gật đầu, nhận lấy bao lớn bao nhỏ hành lý rồi chào hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Em dâu, Miên Miên."
Chú ý tới cả trẻ con.
Vô cùng khéo léo.
Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng anh cả, Miên Miên gọi: "Chào bác!"
Nghe vậy, Quý Trường Đông như sực nhớ ra chuyện gì đó. Anh ta bỏ hành lý vào cốp sau, mò mẫm trong túi rồi lấy ra một cục chocolate.
"Hồi sáng người của cửa hàng Hoa Kiều đến phòng công thương làm thủ tục, họ cầm một túi chocolate lên chia cho mọi người, đây là phần của chú."
Chocolate hình tam giác nền xanh chữ trắng, đóng gói rất kỹ.
Miên Miên không nhận luôn mà nhìn Thẩm Mỹ Vân trước.