Cậu bé mới chín tuổi, nghe giọng điệu còn tưởng mười chín tuổi.
Thẩm Mỹ Vân xoa cái đầu nhỏ của cậu, cứng như đầu hổ, đáng yêu khỏi bàn.
Cô cười cười: "Vậy được, thím giao Miên Miên cho cháu."
"Dạ!"
Sau khi bọn trẻ ra ngoài, các cô gái ngồi tán gẫu.
Hướng Hồng Anh là người của phòng giáo dục, cô ấy đương nhiên rất coi trọng việc giáo dục cho con trẻ: "Mỹ Vân, em có kế hoạch đưa Miên Miên đến Bắc Kinh học tập không?"
Nghe vậy, cả phòng tập trung hẳn lên.
Bà Quý thậm chí còn hơi chờ mong.
Nhưng bà ấy là người thôn minh, trước khi Thẩm Mỹ Vân ra quyết định, bà sẽ không xen vào.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Cái này phải xem con bé muốn thế nào."
"Em tôn trọng ý kiến của con."
Cái này...
Hướng Hồng Anh là người ngay thẳng, cô ấy tiếp lời: "Con chắc chắn sẽ không nỡ xa em, nhưng chúng ta là người một nhà, chị phải nói thẳng với em."
"Giáo dục ở Bắc Kinh tốt hơn Mạc Hà, đây là sự thật không thể chối cãi, chuyển con bé về trường sớm, làm một cái hộ khẩu ở Bắc Kinh, đây mới là chuyện quan trọng nhất."
Nói hơi khó nghe.
Nhưng dù là hộ khẩu Bắc Kinh hay được đi học ở Bắc Kinh thì đều là những điều mà người tỉnh khác không dám nghĩ tới.
Xét cho cùng, Bắc Kinh là thủ đô.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Em biết nền giáo dục ở Bắc Kinh rất tốt, nhưng giờ thật sự không tiện."
"Em và Trường Tranh đều ở Mạc Hà, anh ấy ở trong đội, em đang đi làm, nếu chuyển con bé về đây thì khác nào ở xa tụi em."
Cô cũng thản nhiên nói: "Không phải Miên Miên không muốn tách khỏi em, là em không thể tách khỏi Miên Miên."
Đây cũng là lần đầu tiên nàng bộc lộ tình cảm trước mặt người ngoài.
"Những ngày gian nan nhất của em nhờ có Miên Miên mới vượt qua được, bây giờ đưa con bé đi học xa, con bé không quen, con cũng không quen."
Nói đến nước này rồi.
Đương nhiên là từ chối.
Ở đây toàn là người thông minh, biết điểm dừng.
"Vậy cũng được, con cái ở với mẹ vẫn yên tâm hơn."
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu.
Bà Quý hơi thất vọng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
"Đúng rồi, em và Trường Tranh kết hôn lâu như vậy, chưa có động tĩnh gì à?"
Cố Tuyết Cầm vừa hỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người chợt nhìn vào bụng Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, như ngồi trên đống lửa.
"Con không sinh được."
Quý Trường Tranh mới từ phòng bếp đi ra, tay còn chưa khô, mu bàn tay anh ôm lấy bả vai Thẩm Mỹ Vân tránh để nước làm ướt quần áo của cô.
Quý Trường Tranh vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh như chết.
Không biết qua bao lâu.
Mọi người kinh ngạc nhìn Quý Trường Tranh.
"Con vừa nói cái gì?"
Quý Trường Tranh bình tĩnh: "Con nói, con không sinh được."
"Về chuyện sinh con, sau này mọi người đừng nhắc tới nữa."
"Đây là lần đầu tiên và con hy vọng đó là lần cuối cùng."
Nghe vậy, mặt Cố Tuyết Cầm nhất thời đủ bảy sắc cầu vòng, hiển nhiên là không ngờ Quý Trường Tranh bị vô sinh?
Hình như cũng có lý?
Thảo nào lúc trước anh không muốn kết hôn.
Thì ra không sinh được con.
Thẩm Mỹ Vân chú ý tới biểu tình trên mặt mọi người, cô nhíu mày: "Quý Trường Tranh."
Sao anh lại nói như vậy.
Rõ ràng anh đang nói dối, nhưng lại với một thái độ rất đường hoàng và chắc nịch.
Quý Trường Tranh vỗ vai cô: "Chuyện anh không sinh được vốn nên nói từ sớm, tránh sau này có người vừa thấy em đã hỏi có với cả chưa có."
Phiền chết được.
Cố Tuyết Cầm cảm giác Quý Trường Tranh đang ám chỉ mình, chị ta chợt thấy không được tự nhiên.
"Em không đến bệnh viện khám à?"
Chỗ này không thiếu bác sĩ giỏi.
Quý Trường Tranh: "Không cần thiết."
"Con đã bàn với Mỹ Vân, có Miên Miên là đủ rồi, không cần phải sinh thêm nữa."
Nhà họ Quý không có gì nhiều, được con cháu là đông.
Riêng cháu trai đã có sáu đứa, và chỉ là tạm thời thôi.