Nghe Quý Trường Tranh bói vậy, mấy chị dâu đều im lặng.
Chỉ em rể Quý Trường Tranh mới dám nói chuyện với lão phu nhân như vậy.
Bà Quý nhướng mày cười: "Được rồi, mẹ đánh giúp con, nhưng thua tính cho con, thắng tính cho mẹ được không?"
Quý Trường Tranh: "Được, trừ vào tiền mừng tuổi của con."
Bà Quý: "..."
Sau một lúc lâu, bà ấy mới nghẹn ra một câu: "Chẳng thú vị gì cả, kết hôn rồi mà cứ nhạt nhẽo như vậy."
Quý Trường Tranh chắc thèm quan tâm.
"Kết hôn rồi bộ không còn là con trai út của mẹ nữa à?"
Bà Quý còn nói được gì đây? Bà ấy đành giục: "Mau đánh bài đi, đánh một ván cho xong rồi đuổi tên Hỗn Thế Ma Vươn này đi nhanh."
Tức chịu thua trước con trai rồi.
Thấy một màn như vậy, mấy chị dâu bật cười.
Ở phòng bên, đám đàn ông cũng nhìn sang, không khỏi cười lắc đầu: "Trường Tranh cưới vợ có khác, trước kia đừng nói lá bài, đến mạt chược nó cũng lười xem."
Hôm nay lại còn chủ động ngồi vào bàn nữ đồng chí.
Cậu hai Quý Trường Viễn hiểu, anh ta trêu ghẹo: "Nó đang chịu nhục vì vợ của nó."
Khụ khụ khụ.
Nghe vậy, mọi người phụt cười.
Quý Trường Đông: "Được rồi, con chỉ đánh một ván thôi, còn có việc đi thư phòng, lát nữa gọi Trường Tranh tới thay chỗ con."
Bàn này chỉ anh ta, cậu hai Quý Trường Lâu, cậu ba Quý Trường Cần và ông Quý.
Bốn người vừa đủ một bàn, anh ta chỉ chơi một ván, còn chưa xong việc đâu.
Quý Trường Cần nghe thế không khỏi nói: "Anh cả, anh bận thế mà không thấy anh thăng chức."
Không đợi Quý Trường Đông trả lời, ông Quý đã trừng mắt: "Thằng ba, mày hốc hai lạng nước tiểu ngựa nên tìm không ra bắc đúng không?"
Đối với Quý Trường Đông mà nói, chức vị hiện tại khá ổn, ở cao dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Bây giờ không lên không xuống, thưởng thưởng ở giữa, ráng qua hai năm đặc thù này, tương lai mới đi xa hơn được.
Đối với loại người như họ mà nói, chỉ cần không gặp khó khăn thì chuyện gì cũng dễ nói cả.
Quý Trường Cần bị ông Quý nạt một trận, anh ta không giận mà thở dài: "Ba, con chỉ thuận miệng thôi mà?"
"Ba không biết hiệu suất và lợi nhuận của xưởng thép tụi con tốt đến nhường nào, anh cả làm việc ở phòng công thương còn không bằng đến xưởng thép của tụi con làm."
Đây là sự thật, dù anh ta chỉ là giám đốc bộ phận tuyên truyền nhưng mức lương, trợ cấp và phúc lợi mà anh nhận được cũng không kém anh trai mình là bao.
Nói chung là không mát mặt bằng anh cả thôi, ở phòng công thương anh cả tính ra cũng là lãnh đạo rồi.
Đơn vị cấp sẵn xe hơi và tài xế.
Quý Trường Cần còn chưa nói xong, ông Quý đã lạnh lùng quát: "Quý Trường Cần!"
Ba chữ vừa ra.
Quý Trường Cần lập tức chim cút.
Anh ta biết ngay trong cái nhà này anh ta không được ba mẹ thương, hết nói sai rồi bị mắng.
Trên bàn nữ đồng chí bên kia, nghe thấy tiếng rống giận từ phòng bên cạnh, động tác đánh bài của mọi người chậm lại một chút.
Vô thức vểnh tai lên.
Từ Phượng Hà đánh không nổi nữa, cô ấy cúi đầu khóc nức nở: "Có phải vì nhà con xuất thân tầm thường nên ba lại mắng Trường Cần nữa không."
Cô ấy và Quý Trường Cần là vợ chồng, cô được gả cho Quý Trường Cần hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên.
Lúc đó cô ấy vẫn còn là phát thanh viên, dựa vào chất giọng hay phát trên đài mà thu hút sự chú ý của nhiều nam đồng chí.
Quý Trường Cần cũng vậy, nhưng giọng nói và ngoại hình của Từ Phượng Hà tỉ lệ nghịch với nhau, nếu giọng nói của cô ấy thừa sức làm rung động lòng người thì bề ngoài nhiều nhất chỉ là người bình thường.
Ưu điểm là trẻ tuổi.
Nhưng Quý Trường Cần quá thích giọng nói của cô ấy, bất chấp sự ngăn cấm của ba mẹ để cưới cô vào cửa.
Chỉ là sau khi cưới vào cửa, cô ấy mới nhận ra nhà mình và nhà họ Quý chênh lệch bao xa.
Đừng nói nhà họ Quý, cô ấy còn bì kịp gia cảnh của mấy chị dâu.