Đây là lần đầu tiên Quý Trường Đông chủ động nói ra chuyện này.
Kỳ thật, Quý Trường Đông hiểu biết rất rõ mình đã ngoài bốn mươi, nếu đơn vị cứ giậm chân tại chỗ mãi, giới hạn của anh rất khó đạt tới.
Anh ta thậm chí cho rằng mình không thể đạt tới đỉnh cao sự nghiệp năm ấy của ba.
Nhà họ Quý có được địa vị như bây giờ là nhờ ba đặt nền móng vững, đám con cái bọn họ đứng trên vai ba mới thăng tiến dễ dàng như vậy.
Nhưng sau khi ba nghỉ hưu, người đi trà lạnh, cũng là lúc những đứa con trưởng thành là họ phải gánh vác nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ xuất hiện vấn đề.
Cơ hội thăng tiến của anh ta có hạn, em hai làm ở Bộ giáo dục, tính tình hiền lành, không đủ tham vọng, em ba càng không có ý chí, đúng kiểu qua hôm nay không lo đến ngày mai.
Kỳ thật, Quý Trường Đông đã phân tích rồi.
Tương lai nhà họ Quý đi vào con ngõ lụi tàn hay con đường thăng hoa không nằm ở họ, mà ở trên người Quý Trường Tranh.
Đối mặt với sự kỳ vọng của tất cả mọi người, Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đại ca, anh có nghĩ tới việc đổi đơn vị khác không?"
Quý Trường Đông lắc đầu: "Không được."
Ở độ tuổi này của anh ta, chuyển đơn vị thuộc kiểu lên không được mà xuống cũng không xong, thật sự rất khó.
Ai cũng tưởng nhà họ Quý ngăn nắp xinh đẹp, nhưng thực tế chỉ bản thân họ mới hiểu được sự gian nan và khó khăn trong đó.
Quý Trường Tranh đứng lên, giọng điệu thoải mái nói: "Vậy dựa vào em đi."
Năm chữ ngắn ngủi.
Nhưng lại gồng gánh tương lai của nhà họ Quý.
Khiến mọi người trong phòng đều im lặng theo.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Nhìn em làm gì?"
"Không phải mọi người muốn thế à?"
Dù sao anh cũng phải leo lên, anh muốn địa vị của Mỹ Vân được nâng lên, thêm nhà họ Quý vào cũng không khác mấy.
Thấy Quý Trường Tranh đồng ý nhẹ nhàng như vậy, mọi người trong phòng đều không nói nên lời.
"Em không thấy áp lực sao?"
Quý Trường Cần hỏi, dù sao trước mặt anh trai và em trai, anh ta cực kỳ áp lực.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đảm nhận vai chính, Quý Trường Cần định vị bản thân rất chính xác, anh ta sẽ làm một con cá mặn.
Thỉnh thoảng trở mình, duy trì được cuộc sống là đủ rồi.
Còn lại không quan tâm.
Quý Trường Tranh lắc đầu, không áp lực đến mức đó.
Quý Trường Đông cũng bất ngờ, anh ta đứng lên vỗ vai em trai: "Vậy bắt đầu từ ván mạt chược này, giao cho em."
Quý Trường Tranh: "..."
*
Quý Trường Tranh ra ngoài xử lý công việc, Thẩm Mỹ Vân nằm nghỉ ngơi một mình trong phòng.
Chỉ thấy thư giãn lười nhác.
Nhà chồng hiền hòa nhưng vẫn không tự nhiên như ở nhà được, sao mà sung sướng bằng ở một mình được?
Đánh một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy hình như Quý Trường Tranh vẫn chưa về.
Cô mang dép lê, đi bộ trong nhà.
Căn phòng họ sống thuộc về Quý Trường Tranh trước khi anh kết hôn, giờ cô mới có thời gian quan sát nó.
Nhà ở rất lớn, chỉ riêng gian này đã chiếm mấy chục mét vuông.
Có một cái bàn học dựa tường. Phía sau bàn là một tủ sách lớn chứa đầy sách.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi kinh ngạc, đi lên cẩn thận xem xét, hiển nhiên tất cả sách vở đều đã được lau chùi sạch sẽ.
Rõ ràng bà Quý đã rất tận tâm.
Cô sờ từ đầu đến cuối, rút một quyển giáo trình ở giữa ra xem.
Nhưng mở ra thì thấy một con rùa đen thui với dòng chữ bên cạnh.
Sao ông thầy này giống rùa thế nhỉ?
Giảng bài chậm, tan học chậm, nói chuyện cũng chậm.
Phiền muốn chết!
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Lật sang một trang khác, viết một dòng chữ tiếng Nga.
"Tại sao phải học tiếng Nga? Tiếng Trung của chúng ta không phải rất tốt sao?"
Thẩm Mỹ Vân như phát hiện ra vùng đất mới, cô bắt đầu lật từng quyển sách.
Phát hiện quyển nào cũng có mấy câu châm chọc của Quý Trường Tranh.
Lúc Quý Trường Tranh đi vào, anh cảm giác Mỹ Vân hình như đang thầm cười nhạo anh?
Bả vai còn đang run rẩy.