Cậu bé hỏi Miên Miên có muốn pháo hoa không tương lai làm ăn phát đạt, hơn nữa còn lũng đoạn thị trường kinh tế.
Cô ta mơ hồ nhận ra người đằng trước qua đường nét quen thuộc trên khuôn mặt.
Đó hình như là Quý Minh Thanh, cậu ta là em trai của Quý Minh Viễn, khi còn bé tuy như ngựa hoang thoát cương nhưng lớn lên chợt như tỉnh ngộ.
Thoáng cái có thể so với Quý Minh Viễn, thậm chí còn ưu tú hơn cả Quý Minh Viễn.
Một người khác tên là Quý Minh Hiệp, giữa thập niên tám mươi cậu ta xuôi Nam làm bất động sản.
Những người này...
Trong tương lai đều là đại lão cát cứ một phương.
Mà bây giờ...
Lại nhất tề vây quanh Miên Miên dỗ dành nó, hỏi nó có chơi không, ăn không.
Lâm Lan Lan khó chịu muốn chết.
Rõ ràng những ngày tốt đẹp này nên là của cô ta.
Người thân thiết với nhà họ Quý là cô ta, người trở thành con gái nuôi của nhà họ Quý cũng là cô ta mới đúng.
Sao lại thành Thẩm Miên Miên?
Còn cô ta bị người nhà họ Lâm gửi về nguyên quán, ba mẹ ruột nghèo rớt mồng tơi. Họ sống trong một khoảng sân rộng bằng bàn tay nhưng lại sống chung với mười mấy người.
Hơn nữa, cô ta có tận bảy anh chị em, cô ta còn là đứa con mới được nhặt về.
Căn bản không được ai thích.
Quần áo xinh đẹp cô ta mang về từ nhà họ Lâm đều bị mẹ tịch thu, cắt nát, nói là vải tốt có thể làm cho mỗi người trong nhà một cái quần cộc.
Lâm Lan Lan đương nhiên không muốn, nhưng cô ta không phản kháng.
Cái nhà kia ai cũng lạnh lùng, sống trước đã, còn lại chỉ là thứ yếu.
Sống trước rồi mới tính đến tình cảm, tình thân.
Lâm Lan Lan không chấp nhận được, nhưng cô ta không thể không chấp nhận, cô ta mới về mấy tháng, mẹ cô ta đã giao nhiệm vụ rồi.
Mỗi ngày ra ngoài nhặt đủ năm cân than, đó là lõi than thừa của nhà giàu thải ra.
Người khác không cần, họ lại có thể nhặt về dùng tiếp, tiết kiệm tiền mua than đốt.
Đây là điều mà những gia đình nghèo thường làm.
Cha mẹ Lâm Lan Lan không cảm thấy có gì sai trái, nhưng Lâm Lan Lan lại không chấp nhận được.
Đã qua hai kiếp nhưng cô ta chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ như vậy.
Nhưng không nhặt không được, lần đầu tiên cô ta không nhặt được, lúc về thì bị ba treo lên đánh một trận.
Hai ngày liền không có cơm ăn.
Sau đó Tuyết Hoa thấy cô ta đáng thương nên bẻ chút bánh ngô của mình cho cô ta, bấy giờ Lâm Lan Lan mới cầm cự, không đến mức chết đói.
Tuyết Hoa tốt bụng, bắt đầu từ hôm đó cô bé sẽ dẫn Lâm Lan Lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt than.
Tuyết Hoa thấy Lâm Lan Lan im lặng thì kéo cô ta một cái:,"Đi thôi, ngõ nhỏ này toàn là người có tiền, than họ đổ ra xịn lắm đấy."
"Nhặt về nhân lúc còn nóng, buổi tối chúng ta còn được đốt than đi ngủ, ấm lắm nha."
Lâm Lan Lan bất động, cô ta chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Miên Miên ăn mặc xinh đẹp rực rỡ, được người ta chiều chuộng cách đó không xa.
Tuyết Hoa thấy lạ: "Quen cô bé đó à?"
Lâm Lan Lan lắc đầu, thấy Miên Miên sắp nhìn qua, cô ta nhanh chóng quay đầu lại.
"Không quen."
Sao cô ta quen được!
Cô ta muốn để kẻ đáng thương Thẩm Miên Miên của kiếp trước nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi nghèo khổ này của cô ta đâu.
"Biết mà."
Tuyết Hoa đeo giỏ nhỏ, cười hì hì nói: "Nếu quen thì đỡ rồi, nhờ họ giữ than lại cho chúng ta."
Nghe vậy, Lâm Lan Lan nhất thời nổ tung: "Ai thèm!"
Cô ta quay người bỏ đi.
Kết quả, Tuyết Hoa lại đuổi theo: "Đừng giận, phía trước có một gia đình đang đổ than kìa, chúng ta đi thôi."
Lâm Lan Lan vẫn đi thẳng.
"Không cần thật hả?"
"Cậu không sợ về bố cậu đánh cậu sao?"
Lần này, Lâm Lan Lan dừng bước, chần chờ lưỡng lự, rốt cuộc vẫn đi theo Tuyết Hoa.
Nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân nướng xong một chậu than lửa rồi gọi Quý Trường Tranh: "Than đá dùng hết đổ đâu vậy?"