Chị ta học hành đàng hoàng cũng có tâm kế, nếu không đã không làm ra chuyện trộm con đổi con.
Hà Lệ Phương là người đổi Lâm Lan Lan tới nhà họ Lâm và ném đứa bé kia vào hố tuyết.
Rồi được Thẩm Mỹ Vân nhặt về.
Ước nguyện ban đầu của chị ta là tìm cho con mình một đường sống, một hơi sinh năm đứa con gái, vốn tưởng đứa thứ sáu là con trai.
Bà đỡ và ai từng đẻ đều nói như vậy, nói bụng chị ta nhọn, hơn nữa còn thích ăn chua.
Thai thứ sáu cả nhà đều coi sóc rất chu đáo, sợ đứa con trai chưa ra đời bị khuyết tật gì.
Cả nhà thắt lưng buộc bụng, dành dụm nửa năm mới đưa chị ta vào bệnh viện sinh con.
Nhưng thật sự không ngờ đứa con thứ sáu mang theo kỳ vọng của hai vợ chồng không phải con trai mà là con gái.
Hà Lệ Phương biết cả nhà sẽ không sống nổi nếu nuôi cả sáu đứa con gái.
Chồng và mẹ chồng chị ta nhất định sẽ ném đứa bé vào bình nước tiểu dìm chết đuối hoặc bóp chết.
Bị dồn vào đường cùng chị ta mới nghĩ ra cách đó, đổi đứa bé với nhà có điều kiện tốt.
Nhưng nếu nhà kia sinh con trai, lúc ấy chị ta sẽ lén mang về nuôi.
Không ngờ đối phương cũng sinh con gái, bấy giờ chị ta mới lặng lẽ ném nó ra ngoài.
Hành động một cách thần không biết quỷ không hay.
Không ngờ, năm năm sau.
Cha mẹ nuôi của đứa trẻ đó vậy mà tìm được chị ta, trả về đứa bé mà chị ta thay mận đổi đào năm ấy.
Hà Lệ Phương nhớ lại ngày Lâm Chung Quốc đưa con bé tới với vẻ mặt u ám, chị ta cảm giác mình sắp bị dọa chết khiếp.
Cũng may, mẹ chồng và chồng đều không nói gì.
Thêm một đứa con cũng như nuôi thêm một con heo con, nuôi lớn còn có thể đổi một khoản tiền sính lễ.
Đương nhiên họ không dám bô bô suy nghĩ này ra cho người khác biết.
Nhắc tới đứa con gái nửa đường trở về kia, Cao Nhất Cường rất mất hứng, anh ta nhìn đồng hồ: "Nếu nó không về thì đóng cửa lại, cứ để nó chết bên ngoài đi."
Nhà đông con, con cái là thứ không đáng giá nhất.
Lâm Lan Lan vốn đang ngồi xổm ở cửa, nghe thế, cô ta biết mình không thể không vào.
Cô ta đẩy cửa đi vào, người trong phòng lập tức nhìn qua.
"Có chuyện gì vậy, sao về muộn thế?"
Cao Nhị Cường là người đầu tiên tỏ vẻ cáu gắt.
Sự chán nản thất bại lâu ngày cộng với chứng nghiện rượu khiến khuôn mặt đầy ổ gà và nếp nhăn, trông rất dữ tợn.
Lâm Lan Lan sợ anh ta, Cao Nhị Cường đá rất đau.
So với Lâm Chung Quốc, Lâm Lan Lan thậm chí cảm thấy Lâm Chung Quốc tham lam vụ lợi còn là người cha tốt.
Cô ta dè dặt nói: "Hôm nay con và Tuyết Hoa tới Tây Thành, hơi xa..."
Những ngày đầu cô ta tự cao tự đại, nhất quyết không chịu thua, nhưng sau khi bị đánh thường xuyên hơn, cô ta trở nên rụt rè.
Cao Nhị Cường ra hiệu Hà Lệ Phương, Hà Lệ Phương đi qua lấy cái gùi trên vai cô ta xuống.
"Hôm nay sao chỉ có một chút như vậy?"
Chưa đầy gùi, nhiều nhất ba cân hơn.
Lâm Lan Lan rũ mắt: "Hôm nay nhà giàu đổ ít than, ngày mai sẽ nhiều hơn, ngày mai con và Tuyết Hoa đi nhặt."
Sống trong ngôi nhà này, cô ta đã học được cách cúi đầu và mềm mỏng.
Hà Lệ Phương nghe thế thì im lặng, đổ giỏ than kia vào cái túi sau cửa rồi mới nói: "Trong nồi còn có một cái bánh ngô, đi ăn đi."
Lâm Lan Lan thật sự ăn không vô, trên đường về cô ta ăn hơn nửa cái màn thầu, còn ăn một viên kẹo, giờ không đói lắm.
Nhưng ngũ cốc bánh bột ngô các thứ đều là những thực phẩm vô cùng quý giá trong cái nhà nghèo khổ này
Cô ta không ăn thì sẽ có người ăn hộ.
Lâm Lan Lan trước nay là người quen nằm gai nếm mật. Đang lúc cô t chuẩn bị mở nắp nồi lấy ổ bánh ngô thì một cậu bé bốn tuổi bất ngờ lao tới như một viên đạn.
Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu đánh rớt nắp nồi, loảng xoảng một tiếng, nửa bánh ngô trong tay Lâm Lan Lan cũng rơi xuống theo.