Không biết qua bao lâu, cô ta cảm giác mình sắp chết cóng, toàn thân tê dại và cứng đờ.
Trên người đột nhiên xuất hiện một cái chăn rách.
Hà Lệ Phương bước ra, mặt đầy dấu vết của thời gian và sự vất vả nhọc nhằn, chỉ có đôi mắt mang đậm vẻ độc địa và xảo quyệt.
Chị ta một hơi sinh ra sáu đứa con gái, nếu đặt vào nhà khác thì đã sớm bị tra tấn đến chết, nhưng ở nhà họ Cao thì không.
Không phải Cao Nhị Cường và bà Cao tốt bụng.
Mà do Hà Lệ Phương biết tính toán, biết luồn cúi nên mới có được cục diện như hôm nay.
Chị ta nhìn con gái đang hấp hối dưới đất, trầm mặc một lúc lâu rồi ngồi xuống đắp chăn cho cô ta.
"Chuyện dũng cảm nhất trong đời mẹ là đổi con, mẹ tưởng như vậy có thể khiến con được sống những ngày sung sướng."
Lâm Lan Lan sắp hôn mê.
Hà Lệ Phương tiếp tục: "Mẹ gửi gắm kỳ vọng vào con, mẹ hy vọng sau khi con đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm, tương lai con sẽ giúp đỡ các chị em của con."
Con gái nhà họ Cao không có giá trị.
Chị ta cũng vậy, khác gì một cái máy sinh con đâu.
Cho đến khi con trai chào đời.
Lâm Lan Lan nghe thế, nhếch môi mỉa mai.
Cả nhà họ Cao không ai tốt cả, đương nhiên tính cả Hà Lệ Phương.
Hà Lệ Phương không quan tâm Lâm Lan Lan nghĩ về mình thế nào.
Chị ta bưng cái cốc sứ đựng nước sôi bên cạnh lên, đút từng muỗng từng muỗng cho cô ta.
"Biết tại sao con lại rơi vào kết cục này không?"
Lâm Lan Lan im lặng, cô ta không uống, cô ta không muốn sống nữa.
Hà Lệ Phương bẻ miệng cô ta ra, đút từng muỗng vào: "Vì con không có thực lực mà dám buông lời tàn nhẫn."
"Hình như mẹ biết tại sao con lại bị nhà họ Lâm đưa về rồi."
Dựa theo tính toán của Hà Lệ Phương, kế sách của chị ta hẳn là không một kẽ hở.
Lừa người nhà họ Lâm và sản phụ, treo đầu dê bán thịt chó.
Ném đứa bé vốn là cốt nhục của nhà họ Lâm ra giữa trời tuyết, đối với một đứa trẻ sơ sinh mà nói, chỉ có một con đường chết.
Chị ta đã hoàn thành chín mươi chín bước.
Con gái của chị ta chỉ cần bình an lớn lên, nhận hết sự chiều chuộng của người là được.
Nhưng...
Chỉ một chuyện đơn giản như vậy, nó cũng không làm được.
Hà Lệ Phương thất vọng, chị ta rất thất vọng, dù sao năm đó chị ta mới sinh xong đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được một nhà thích hợp như vậy.
Cố nén vết thương và đau đớn, đổi đứa bé thành công mà không cần sự giúp đỡ của ai.
Không to gan, cẩn thận, lòng dạ độc ác thì khó mà làm được.
Cắt một miếng thịt trên người mình cho người khác, không người mẹ bình thường nào làm được chuyện này.
Nhưng Hà Lệ Phương làm được.
Nhưng sau khi làm xong chuyện đó, chị ta vẫn tưởng con gái đang sống một cuộc sống sung sướng ở nhà họ Lâm.
Thế nhưng, sau đó chị ta gặp Lâm Chung Quốc, cảm giác sợ hãi vì âm mưu bị bại lộ và sự thất vọng khi nhìn thấy con gái Lâm Lan Lan vừa không có năng lực vừa không biết nhẫn nại, Hà Lệ Phương không nói với ai.
Ả đàn bà này mưu mô và tàn nhẫn.
Lâm Lan Lan nghe Hà Lệ Phương nói, cô ta không nói gì nhưng cũng không từ chối hành động đút nước nóng của Hà Lệ Phương nữa.
Uống từng ngụm.
Không biết qua bao lâu, cảm giác cơ thể tê cứng của mình dần khôi phục.
Cô ta khẽ cử động ngón tay, nói: "Nó chưa chết."
Hà Lệ Phương ngạc nhiên, chị ta hỏi.
"Ai???"
Lâm Lan Lan nói một cách khó lường: "Thẩm Miên Miên."
Hà Lệ Phương thật sự không biết Thẩm Miên Miên là ai. Chị ta đờ ra rất lâu, lâu đến mức nước nóng trong cốc sứ dần lạnh như băng, làn khói trắng biến mất tăm.
Trái tim chị ta cũng lạnh giá theo.
"Thẩm Miên Miên?"
Đứa bé bị ném vào tuyết năm đó?
Lâm Lan Lan khẽ gật đầu.
Tay cầm cốc sứ của Hà Lệ Phương siết chặt, gân xanh nổi lên, vô thức phủ nhận: "Không thể nào."