"Nếu sớm biết kết quả như vậy, sáu năm trước tao đã bóp chết mày chứ không phải vất vả đổi mày đến nhà họ Lâm rồi."
Nghe vậy, Lâm Lan Lan ôm mặt khóc rống lên, cô ta được thấy một thế giới khác và sống một cuộc sống sung sướng nên thật sự không chấp nhận nổi cuộc sống nghèo khổ và cực nhọc ở nhà họ Cao.
Ngay cả khi trở mình lúc ngủ rồi đụng trúng chị em trong nhà, cô ta cũng chưa trải qua bao giờ.
"Lan Lan, con khác chị em con."
Hà Lệ Phương động viên cô ta: "Con đã thấy được thế giới tốt đẹp đó nên con càng phải đứng lên."
"Con không đứng lên, tất cả mọi người sẽ cười nhạo con."
Lâm Lan Lan không nói gì, nước mắt chảy xuống kẽ ngón tay nhỏ bé.
"Được rồi, khóc đủ rồi."
"Chị em con sống khổ hơn con nhiều."
Hà Lệ Phương không ôm cô ta, chẳng biết qua bao lâu, Lâm Lan Lan cảm giác khuôn mặt mình như đông cứng lại.
Lúc này mới từ từ đứng lên.
Cô ta nhìn Hà Lệ Phương một lúc lâu rồi chậm rãi đi vào nhà.
Nhưng mới tới bậc cửa nhà họ Cao, cô ta nhớ đến cảnh bị đánh.
Một chân lơ lửng không đi nổi.
"Nếu chỉ thế này thôi con đã không chịu nổi thì con đừng nghĩ có một cuộc sống thoải mái."
Càng đừng nghĩ tới việc so sánh mình với đứa trẻ đó.
Nghe thế, Lâm Lan Lan khẽ cắn môi nhấc chân bước vào.
Thấy vậy, Hà Lệ Phương thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nấu nước gừng cho con, uống hết đi."
Con cái nhà nghèo không xứng bị bệnh.
Lâm Lan Lan không nói gì, nhưng cũng không chống cự.
*
Miên Miên theo các anh vòng vo cả buổi chiều vẫn chưa đi hết ngõ nhỏ.
Trời tối sầm, cô bé vẫn còn ham lắm: "Anh Minh Viên, Minh Phương, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé."
Cô bé rất thích mấy cái hẻm ở Bắc Kinh, cảm giác hẻm nào cũng như một kho báu, mỗi lần khám phá đều tìm được nhiều bảo bối khác nhau.
Quý Minh Phương và Quý Minh Viên đương nhiên đồng ý.
Khi Miên Miên về nhà.
Thẩm Mỹ Vân còn đang nói chuyện phiếm với Quý Trường Tranh: "Giờ mới nhớ, có phải em từng gặp đứa bé hồi chiều rồi không?"
Tuy đối phương luôn cúi đầu, nhưng lúc cho đồ xong, cô vẫn cảm thấy hơi quen mắt.
Quý Trường Tranh bất ngờ, Thẩm Mỹ Vân thế mà nhớ được.
Anh định giấu nhẹm chuyện này nếu cô không nhớ ra.
Nhưng nếu Mỹ Vân đã nhắc tới, Quý Trường Tranh cũng nói: "Từng gặp rồi."
Thẩm Mỹ Vân lập tức nhìn qua, mắt lấp lánh: "Ai?"
"Lâm Lan Lan."
"Cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Sao lại con bé?"
"À mà đúng là con bé thật."
Lúc đầu cô cũng đoán được nên không quá kinh ngạc khi nhận được đáp án.
Dù sao thì nhà họ Lâm cũng đã gửi Lâm Lan Lan về nhà cha mẹ ruột, mà nhà cha mẹ ruột của con bé đương nhiên là ở Bắc Kinh.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không ngờ điều kiện gia đình ba mẹ ruột của Lâm Lan Lan lại kém như vậy.
Đến mức sai trẻ con ra lõi than.
"Là ai vậy?"
Thẩm Miên Miên chạy suốt buổi chiều, khuôn mặt nóng bừng, trẻ con dễ bị nóng, mặc còn dày nên có thể thấy đỉnh đầu cô bé đang bốc khói trắng dưới ánh đèn mơ hồ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy một cái khăn ra thay cho cô bé.
Suy tư một lát, cô nói: "Buổi chiều Lâm Lan Lan tới nhặt than, bị mẹ gặp."
Cái này...
Miên Miên đứng yên để Thẩm Mỹ Vân thay khăn cho mình, nghe thế, cô bé ngây người: "Vậy hồi chiều con không nhìn lầm."
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đồng thời nhìn qua.
"Hồi chiều lúc chơi với các anh, có một cô bé tên Lan Lan đi nhặt than."
Cô bé còn tưởng mình nghe lầm chứ.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, cô nhanh chóng thay khăn cho con, cởi chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi ra.
"Hai đứa gặp nhau?"
Miên Miên lắc đầu: "Lúc con quay đầu, nó đã chạy xa rồi."
Lúc ấy cô bé chỉ thấy được bóng lưng.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, cảm giác đây hình như là phong cách hành sự của Lâm Lan Lan, nó không chịu gặp cả mình thì sao có thể bày ra sự hèn nhát của mình trước mặt Miên Miên chứ?
"Mẹ?"