Hứa Tịch Mai hiểu, khắp ngõ nhỏ đều đang loan tin Hỗn Thế Ma Vương nhà họ Quý kia cưới vợ rồi.
Đây là đứa con gái mà vợ Quý Trường Tranh dắt theo.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tịch Mai gặp cô bé, cô ấy cười dịu dàng: "Bé con xinh quá."
"Mau vào đi."
Miên Miên gọi một tiếng dì rồi ngoan ngoãn theo Quý Minh Phương vào nhà.
Tiểu Béo đang ăn cơm, nghe tiếng động, nó vừa muốn ra ngoài gặp bạn vừa tiếc đồ ăn sáng vẫn chưa xơi hết.
Nó liều mạng nhét đồ ăn vào miệng, còn không quên chạy về phía cửa.
"Tiểu Béo."
"Minh Phương!"
Hai đứa vừa gặp là ôm chầm lấy nhau.
Miên Miên nhìn mà vô thức che mắt lại, lần đầu tiên cô bé thấy Quý Minh Phương nhiệt tình như vậy ở ngoài.
Hai người ôm nhau xong, Quý Minh Phương giới thiệu: "Miên Miên, đây là anh em tốt nhất của anh, Tiểu Béo."
"Đây là Miên Miên, em gái tớ thích nhất."
Tiếu Béo người cũng như tên, dáng vẻ mập mạp mũm mĩm, mặt to cái đĩa, mắt lại như sợi chỉ, trông rất đáng yêu.
Khi nhìn thấy Miên Miên, mắt nó nháy mắt sáng lên.
"Em gái Miên Miên?"
"Anh là anh trai Tiểu Béo đã mất tích nhiều năm của em."
Miên Miên: "..."
Quý Minh Phương hất tay nó ra: "Bình thường một chút, cậu đừng dọa em gái tớ."
Tiểu Béo nghiêm mặt: "Anh là một bá chủ của ngõ nhỏ này, nếu em bị bắt nạt, nhớ tới tìm anh."
Quý Minh Phương há một tiếng: "Có tớ ở đây, em gái tớ có thể bị bắt nạt sao?"
"Sao mà giống nhau được?" Tiểu Béo quay đầu cầm hai cái bánh bí đỏ vàng óng trên bàn cho Miên Miên: "Em nếm thử đi, ba anh làm đó, anh nói em nghe, ba anh là đầu bếp của khách sạn quốc doanh."
Đương nhiên, nếu không phải trình độ cỡ đầu bếp trưởng của khách sạn quốc doanh, nó đã chẳng béo như vậy.
Miên Miên không nhận, cô bé nhìn Quý Minh Phương, Quý Minh Phương nhận thay cô: "Em ăn đi, chú béo nấu đồ ăn rất ngon."
Nếu không mới bây sáng thằng bé đã không chường mặt tới đây rồi.
Miên Miên ừ một tiếng: "Cảm ơn anh Tiểu Béo."
Một tiếng anh này khiến Tiểu Béo vô cùng hưng phấn: "Từ nay trở đi, Phan Béo anh có đồ ăn thì em cũng có."
Cậu nhóc này giỏi ăn giỏi nói ghê.
Miên Miên cắn một miếng bánh bí ngô nhỏ, sau đó mắt cô bé sáng lên. Bí đỏ mềm rụm cắn trong miệng giòn tan ngọt thơm, còn có nhân chảy tràn ra.
"Trong này là gì vậy?"
"Lòng đỏ trứng hòa với bột bí đỏ."
Tiểu Béo rất sành mảng ăn uống, nó trả lời ngay tắp lự: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Đây là tuyệt chiêu sở trường của ba anh, ở ngoài tìm không ra đâu, ông ấy chỉ làm cho anh ăn thôi."
Miên Miên không khỏi gật đầu khen ngợi: "Ngon lắm."
Tiểu Béo vui mừng híp mắt: "Vậy chúng ta là người đồng đạo rồi."
"Miên Miên, anh nói em nghe, nhà anh còn có nhiều món ngon độc quyền khác, nếu ngày nào em cũng qua, anh cam đoan em sẽ được nếm thử đa dạng nhiều món khác nhau."
Nghe thế, Quý Minh Phương không vui: "Tiểu Béo, cậu lấy ít đồ ăn dụ em gái tớ, con bé là em gái tớ mà."
Không qua nhà cậu đâu.
Tuy câu này thì nói thầm trong lòng.
Tiểu Mập bĩu môi: "Ai biết được, nhỡ Miên Miên thích tớ hơn thì sao?"
Miên Miên bị hai anh trai nhìn chằm chằm vờ như không biết gì, ăn hết miếng bánh bí đỏ cuối cùng.
Cô bé vỗ vỗ tay: "Ai em cũng thích."
"Anh Minh Phương rất tốt, anh ấy giới thiệu em làm quen với anh trai Tiểu Béo tốt hơn."
Miên Miên đúng là khiến người ta thích mà.
Câu nói khen ngợi cả hai này làm bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm lập tức thay đổi.
"Đi đi, buổi sáng dẫn Miên Miên đi công viên chơi."
"Bên kia xây công viên mới vui lắm."
Quý Minh Phương đồng ý ngay.
Trước khi ra khỏi nhà, Tiểu Béo chạy vào phòng bà nội hốt một nắm bí đỏ xào vàng óng ánh.
Cất vào túi.
"Hạt bí đỏ này là của bà nội anh, do ba anh tự tay làm đấy, ăn ngon hơn bên ngoài."
Bà nội nó thích ăn bí đỏ, nó cũng vậy.