Trong tư duy logic của cậu, cậu không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì.
Quản gia Lý muốn nói làm vậy không có được, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong sáng sạch sẽ của Ôn Hướng Phác, ông ấy chợt không nói nên lời.
Hướng Phác luôn chôn mình trong sách vở.
Ông ấy phản bác thế nào cũng không đúng.
Đang lúc quản gia Lý rầu rĩ thì Miên Miên giúp ông ấy từ chối: "Mẹ em nói, trẻ con không được uống rượu."
Một câu này khiến quản gia Lý thở phào nhẹ nhõm: "Đúng đúng đúng, trẻ con không được uống rượu."
Lời nói của hai người nhắc nhở Ôn Hướng Phác, cậu đẩy chai rượu Mao Đài sang một bên: "Xin lỗi, do anh suy nghĩ không chu đáo."
Rõ ràng vẫn là một đứa trẻ nhưng lại nói chuyện bằng kiểu giọng điệu nghiêm trang này.
Dù là Miên Miên cũng không khỏi hứng thứ.
Anh Hướng Phác đẹp trai quá.
Đẹp như cô vậy.
Nhác thấy Ôn Hướng Phác sắp đặt rượu Mao Đài xuống đất, quản gia Lý vội nhận lấy: "Để ông để ông."
Ba chai rượu Mao Đài đó.
Bị mở hết rồi.
Ngay lúc ông ấy tiếc của thì Ôn Hướng Phác cầm ấm trà tử sa lên, rót một tách trà cho Miên Miên: "Em uống trà được không?"
Miên Miên gật đầu, lần này cô bé không từ chối.
Cô bé nhận lấy, nhưng sau khi uống ngụm đầu tiên, cô phụt ra một ngụm: "Sao lại có mùi khoai lang nát vậy?"
Ôn Hướng Phác bất ngờ: "Không thể nào?"
Cậu cúi đầu nhấp thử một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Đúng là có vị khoai lang nát."
Quản gia Lý nghe thế, luôn cảm thấy không đúng lắm, ông ấy cầm lấy bình tử sa lên nhìn, chỉ thấy một bình đầy lá trà.
Hơn nữa, mùi này hơi quen quen.
Ông ấy nhất thời có một suy đoán không tốt: "Hướng Phác, lá trà này con lấy ở đâu?"
Ôn Hướng Phác: "Trên giá sách của ông nội."
Quản gia Lý vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Hộp lớn hay hộp nhỏ?"
Ôn Hướng Phác nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ lạ, chỉ vào thùng rác dưới đất: "Cái hộp ở đó."
Sau khi quản gia Lý nhìn thấy cái hộp trong thùng rác, ông ấy cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Đây là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di.
Cả nước cộng lại cũng mới được chừng một cân.
Mà nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di nhà họ, hồi trước có người sở hữu hai con Đại Hoàng Ngư, muốn đổi với Ôn Trung Nguyên.
Nhưng Ôn Trung Nguyên không muốn.
Ông ấy không thiếu tiền, đối với ông mà nói, Đại Hồng Bào núi Vũ Di đáng giá hơn nhiều.
Thế nhưng, Đại Hồng Bào núi Vũ Di đến cả Ôn Trung Nguyên cũng không nỡ uống lúc này lại bị Ôn Hướng Phác mang đi pha trà tiếp đãi bạn cậu.
Quản gia Lý hít một hơi thật sâu, nhặt chiếc hộp trong thùng rác lên, run rẩy hỏi: "Con pha bao nhiêu trà?"
Ôn Hướng Phác: "Pha hết rồi."
Quản gia Lý: "..."
Quản gia Lý: "..."
Quản gia Lý: "..."
Suýt ngất xỉu, thật đấy!
Thấy phản ứng của ông ấy mạnh như vậy, Ôn Hướng Phác khó hiểu: "Phải chiêu đãi bạn bè bằng loại rượu ngon và thức trà ngon nhất, ông Lý, cháu làm sai rồi ạ?"
Quản gia Lý ôm ngực: "Không sai."
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: "Thế thì được."
Cậu đánh giá: "Lá trà trân quý của ông nội đã mốc lên rồi, đầy mùi khoai lang thối, không ngon."
Quản gia Lý: "..."
Ông ấy thầm nghĩ, ông cố nội ơi con có biết trà này đắt chừng nào không?
Hai con đại hoàng ngư cũng không mua nổi đó.
Giờ nó bị ngâm hết trong cái ấm trà nho nhỏ này, hơn nữa còn là loại trà nhiều hơn nước.
Quản gia Lý cảm giác ông ấy không giải quyết được chuyện lớn như vậy.
Hít sâu một hơi, ông ấy quay đầu đi gọi điện thoại báo cáo tình hình.
Thấy quản gia Lý lảo đảo rời đi, Miên Miên khó hiểu: "Ông Lý làm sao vậy?"
Ôn Hướng Phác quay đầu nhìn: "Có lẽ cảm thấy có lỗi vì lỡ lấy trà mốc ra chiêu đãi em nên đi lấy trà ngon rồi."
Quản gia Lý: "..."
Hu hu hu, trong nhà không có trà ngon, trà ngon nhất đã bị ngâm rồi.
Tiếc là ông ấy không nói được.
Miên Miên không hiểu, cô bé lại nếm một ngụm nước trà, híp mắt: "Ông Lý, thôi đừng đi pha nữa, nước trà vị khoai lang nát không phải không uống được."