Thẩm Mỹ Vân nghe vậy không khỏi liếc nhìn ngoài cửa sổ "Không biết đợt tuyết rơi này khi nào mới kết thúc."
Ngoài lượng tuyết lúc trước, tuyết bây giờ đã gần đến đầu gối rồi nếu cứ tiếp tục rơi như thế này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ cao lên tới đùi.
Nói đến đây cô nhớ tới một chuyện "Ngọc Thư còn ở nhà khách, sợ tuyết rơi dày đặc sẽ không ra ngoài được."
Lời này còn chưa dứt bác sĩ Tần đã đứng dậy nói: "Tôi tới đón cô ấy."
Đây là cơ hội tốt để thể hiện.
Vừa dứt lời mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được nở nụ cười.
*
Chín giờ.
Bác sĩ Tần đón Tống Ngọc Thư, đúng giờ đến nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân đã sắp xếp xong những thứ mẹ cô bảo Trần Viễn đưa tới bao gồm hai con thỏ, hai con gà cay và ba chiếc lạp xưởng lớn.
Ngoài ra còn có một ít hạt dẻ được chiên lên có mùi thơm đặc biệt.
Thẩm Mỹ Vân nhìn nơi đó thịt rau đầy đất không nhịn được nói: "Bọn họ đều đưa đồ tới cho em không biết bọn họ còn cái gì để ăn không?"
Trần Viễn gật gật đầu "Có, cha bên kia ở trên núi có bao rồi cho nên bọn họ đều ăn mồi tươi điểm ấy em không cần lo lắng."
Chỉ cần có Trần Hà Đường ở bên đó thì trong nhà hoàn toàn không thiếu thịt.
Ông ta là một thợ săn già.
Trình độ săn bắn cực kỳ cao ngay cả trong những năm khó khăn nhất ông ta vẫn luôn có thịt để ăn.
Nghe vậy Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm lập tức cất đồ vào tủ ngăn kéo trong bếp.
Bên ngoài nhanh chóng truyền đến động tĩnh.
"Đồng chí Tống, cô đi lên trước."
Bác sĩ Tần hướng về phía Tống Ngọc Thư nhỏ giọng nói.
Tống Ngọc Thư ừ một tiếng: "Cám ơn."
Quay người lập tức trốn dưới mái hiên khiến bác sĩ Tần hơi thất vọng, trong lòng anh ấy khẽ thở dài sau đó thu chiếc ô lớn màu đen lại, bên ngoài tuyết rơi quá lớn, ô đen vừa thu lại thì phía trên phủ đầy tuyết trắng tuôn xuống.
Bác sĩ Tần phủi những bông tuyết trên chiếc ô lớn màu đen ở dưới mái hiên rồi vỗ nhẹ tuyết trên người bước vào nhà.
Biết hôm nay bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư sẽ xem mắt ở nhà nên Thẩm Mỹ Vân đã đặc biệt đốt một chậu than.
Than lửa đỏ rực kêu lách tách trong chiếc chậu sứ cũ kỹ, nhiệt độ trong phòng cũng nóng dần lên.
Có hai nhiệt độ khác nhau trong và ngoài nhà.
Vừa bước vào nhà thì áo khoác lông cừu không thể mặc được nữa nên Tống Ngọc Thư đã cởi áo khoác lông cừu ra chỉ mặc một chiếc áo bông có cổ đứng hình hoa màu trắng xanh.
Từ bên cạnh nhìn qua đơn bạc mà lại tinh tế.
Có một phen hương vị khác.
"Mỹ Vân."
Tống Ngọc Thư chào Thẩm Mỹ Vân từ trong bếp đi ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Ngọc Thư, cô tới rồi, ăn sáng chưa?"
Tống Ngọc Thư do dự nói: "Tôi ăn một miếng bánh ga tô."
Nói xong cô ta đặt hộp bánh ga tô lên bàn nói: "Cho Miên Miên."
Phần cô ta ăn là mua riêng cho mình còn phần cô ta mua cho Miên Miên vẫn được giữ nguyên.
Dù sao cũng xem mắt ở nhà Mỹ Vân nếu đi tay không tới thì không tính đẹp mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy hiện tại uống một chén nước đường được không?"
Lúc này không phải là thời điểm tốt để nấu ăn, nhiệt độ hơi không cao không thấp.
"Nước nóng đi, không cần thêm đường, cảm ơn Mỹ Vân."
Tống Ngọc Thư không thích uống nước đường, cô ta luôn cảm thấy nước đường có vị chua trong miệng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng lập tức nhìn bác sĩ Tần ở một bên.
Bác sĩ Tần: "Cũng cho tôi một ly nước nóng, cảm ơn."
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên đồng ý. Vì hai người bọn họ đang xem mắt ở nhà của bọn họ nên cô sẽ cố gắng hết sức để trở thành chủ nhà.
Sau khi rót nhanh hai ly nước Miên Miên lại bưng ra một đĩa hạt dưa và đậu phộng.
"Dì Tống, chú Tần, ăn hạt dưa đi."
Miên Miên ngọc tuyết đáng yêu quá, khi cô bé ngọt ngào gọi như vậy thì không ai có thể từ chối được.