Làm sao Thẩm Mỹ Vân biết được điều này chứ?
Cô và Triệu Xuân Lan nhìn nhau: "Đi tìm à?"
"Quên đi."
"Đây là việc riêng của bọn họ, nếu như người ngoài chúng ta can thiệp vào, hai người bọn họ ngược lại sẽ xấu hổ." Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói: "Chúng ta nên ở đây chờ tin tức đi."
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng.
Bên kia.
Ba người Quý Trường Tranh, chính trị viên Ôn và Trần Viễn đang xúc tuyết. Tuyết càng rơi càng lớn nếu không được dọn dẹp kịp thời sợ là ngay cả cánh cửa cũng có thể không mở được.
Dù sao tuyết bên ngoài đã phủ kín các bậc thang.
"Mấy người nói tình huống xem mắt của bác sĩ Tần như thế nào rồi?"
Chính trị viên Ôn đội một chiếc mũ Lôi Phong thật dày, trên tay đeo một đôi găng tay vải bông, anh ấy quét cực kỳ cẩn thận.
Vì trong nhà anh ấy có phụ nữ đang có thai nên anh ấy sợ nếu Ngọc Lan ra cửa ngã đụng phải vậy thì xong đời.
Quý Trường Tranh và Trần Viễn làm sao biết được câu trả lời này?
Cả hai đều lắc đầu nhìn về phía gian phòng trong nhà.
"Chắc một lát nữa sẽ ra ngoài."
"Đến lúc đó anh sẽ biết kết quả."
Cũng đúng, chuyện xem mắt này cũng không nên vội vàng. Chính trị viên Ôn thầm nghĩ rằng lúc trước anh ấy và Ngọc Lan xem mắt, bọn họ đã lôi kéo nhau đến mấy tháng mới quyết định kết hôn.
"Tôi xem đồng chí Tống kia hơi lợi hại, bác sĩ Tần khả năng không đối phó được."
Tính cách bác sĩ Tần nên nói thế nào đây? Anh ấy hơi lịch lãm và có học thức nhưng không mạnh mẽ.
"Đó không phải là chuyện anh nên quan tâm."
Trần Viễn đặt xẻng vào tay chính trị viên Ôn nói: "Nhìn xem, tôi đi vệ sinh."
Buổi sáng anh ấy uống ba chén súp trứng, uống nhiều quá nên cảm giác cứ buồn tiểu luôn muốn chạy vào nhà vệ sinh.
Chính trị viên Ôn cũng không từ chối mà ngược lại thúc giục: "Vậy anh đi nhanh rồi về."
Trần Viễn ừ một tiếng vốn định đi vào nhà vệ sinh của nhà họ Quý nhưng nghĩ bên kia có người đang xem mắt, Thẩm Mỹ Vân và những người khác đang đứng ở hiên cửa, đi vào có vẻ không hay ho lắm.
Do dự một lúc anh ấy chạy đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Tuy hơi hôi thối một chút nhưng vẫn tốt hơn vì không có ai trông chừng và rất thoải mái.
Chi là...
Trần Viễn vừa ra khỏi nhà vệ sinh lập tức đụng phải một đồng chí nữ, anh ấy nhíu mày còn chưa mở miệng.
Thì đối phương đã vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
Trần Viễn thấy thái độ của đối phương không tệ nên cũng không để trong lòng "Không có việc gì, đồng chí, cô có thể đứng lên được không?"
Lần va chạm này anh ấy như một tòa tháp sắt đứng tại chỗ nhưng đối phương lại bị đẩy lùi vài bước ngồi phịch xuống ổ tuyết.
Xương cụt của Tống Ngọc Thư đau đến mức ngã xuống.
Cô ta thầm nghĩ người đàn ông này cứng như đá sau khi nghe câu hỏi của đối phương, cô ta gật đầu: "Tác động hơi mạnh, anh kéo tôi đứng lên với."
Trần Viễn do dự một chút đeo găng tay vào sau đó mới kéo Tống Ngọc Thư đứng lên.
Tống Ngọc Thư "?"
Khi nhìn thấy điều này cô ta lập tức bùng nổ: "Anh chê tôi bẩn à?"
Khi kéo cô ta lên anh ấy đeo găng tay vào. Điều này có nghĩa là gì?
Trần Viễn nhíu mày nói: "Không phải, nam nữ không thể đụng chạm quá mức."
Anh ấy chỉ kéo người lên nên không cần phải nắm tay đồng chí nữ người ta. Đây không phải là lợi dụng sao?
Nghe được lời giải thích này Tống Ngọc Thư sửng sốt trong giây lát, cô ta không chạm vào tay Trần Viễn mà chống đất đứng dậy vỗ nhẹ tuyết trên mông.
"Anh từ đâu tới mà bảo thủ như vậy?"
"Đến từ thời nhà Thanh hả?"
Còn cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đây là niên đại gì rồi chứ.
Trần Viễn không nói gì chỉ im lặng nhìn cô ta.
Lúc anh ấy không nói lời nào vẫn là hơi doạ người, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, miệng cũng thẳng, đặc biệt là vì anh ấy cao giống như một tòa tháp sắt, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta ngột ngạt không thể thở được.