Nhưng Trần Viễn trước mặt thì không như thế, Trần Viễn hoàn toàn là mặt trái ngược của Trương Vệ Quốc.
Thận trọng thật thà, không kể công, không tự kiêu, khiêm tốn, tiến lui đúng mực, sự nghiệp có thành tựu, kính già yêu trẻ.
Mọi người nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Câu này thật không hề sai.
"Tiểu Trần, mấy ngày tới ở lại đây đi, bác và bác Tống sẽ tiếp đãi con một phen."
"Ngoài ra, buổi tối bác sẽ gọi anh trai Ngọc Chương của Ngọc Thư về, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."
Vừa nghe thế, sắc mặt Tống Ngọc Thư thay đổi, Trần Viễn lại nhẹ nhàng vỗ tay cô ta, đồng ý thay cô: "Được, đều nghe hai bác sắp xếp ạ."
"Nhưng mà con và Ngọc Thư chỉ xin nghỉ được một tuần, rất nhanh sẽ phải về Mạc Hà."
"Thời gian sẽ hơi eo hẹp ạ."
"Không sao không sao, ăn hai bữa cơm là được rồi."
Bà Tống thật sự thích Trần Viễn: "Bây giờ bác đi nấu ăn, con và Ngọc Thư nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Đến cả ông Tống cũng quên mất cái này.
Ông Tống nói trong lòng, ông vẫn chưa nói xong, bạn già đã bảo hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi rồi.
Trần Viễn suy nghĩ nói: "Bác trai, con dẫn Ngọc Thư đi nghỉ ngơi trước, sau đó quay lại chơi cờ với bác."
Trên bàn chính giữa nhà có đặt một bộ cờ tướng đã chơi được một nửa.
Nghe đến đây, ông Tống không kiềm được vui mừng: "Được."
Sau khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư rời khỏi nhà chính, Tống Ngọc Thư lập tức trừng mắt: "Sao lại đồng ý với bọn họ?"
Nếu là cô ta thi chắc chắn không đồng ý ở lại ăn cơm.
Trần Viễn cười nhìn cô ta: "Chẳng phải em muốn đánh Tống Ngọc Chương à?"
"Anh nói là?"
Ánh mắt Tống Ngọc Thư phút chốc sáng lên.
Trần Viễn gật đầu: "Không ở lại ăn cơm thì Tống Ngọc Chương sao xuất hiện được?"
Tống Ngọc Thư nghe thế thì không nhịn được cười: "Trần Viễn, anh thật thông minh."
"Vậy chúng ta ở lại ăn ba bữa cơm đi? Không đúng, năm bữa, như vậy là có thể đánh Tống Ngọc Chương năm lần."
Tốt biết mấy.
Chỉ nghĩ thôi đã làm người ta vui vẻ.
Trần Viễn bật cười: "Đánh một trận đầu đã rồi nói chuyện sau đó sau." Con người anh ấy trước giờ làm việc đến nơi đến chốn, thích làm rồi mới nói.
Tống Ngọc Thư nghĩ cũng thấy đúng: "Nghe anh hết."
Nếu như ông bà Tống biết tính cách nóng nảy của Tống Ngọc Thư, trước mặt Trần Viễn lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy e là sẽ trố mắt ra.
Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, trước mặt bọn họ, Tống Ngọc Thư chưa từng nghe lời như thế.
Tống Ngọc Thư nghĩ đến việc Trần Viễn đặt lời nói của cô ta trong lòng, còn luôn tâm tâm niệm niệm giúp đỡ đánh Tống Ngọc Chương, trong lòng cô ta ngọt như đường vậy.
"Em dẫn anh đi xem phòng em nhé."
Nói rồi dẫn Trần Viễn đi xung quanh xem, bắt mắt nhất mấy bức ảnh bên dưới tấm kính thủy tinh ở góc bàn.
Có Tống Ngọc Thư lúc một tuổi, ba tuổi, còn có năm tuổi, mười tuổi, sau mười một tuổi thì dần dần có nhiều tấm ảnh hơn.
Có thể nói là rực rỡ đủ kiểu cũng không quá.
Đặc biệt là sau mười một tuổi, có ảnh một tấc, hai tấc, thậm chí còn có bức ảnh lớn năm tấc, nếu là gia đình bình thường thì gặp cũng chưa từng gặp.
Tống Ngọc Thư thấy Trần Viễn nhìn ngây ra.
Cô ta bèn cười nói: "Lúc nhỏ điều kiện nhà em cũng không phải tốt lắm, cho nên có lúc một năm chụp một tấm, lúc khó khăn thì ba năm một tấm, sau khi em mười một tuổi, ba mẹ đều là công nhân viên chức, Tống Ngọc Chương đi học cũng có học bổng, không xài đến tiền trong nhà, mỗi năm bọn họ sẽ dẫn em đi chụp ảnh một lần."
Cái gọi là chụp ảnh một lần, không phải là chụp một tấm, mà có quần áo và phong cách nào cô ta thích đều có thể mặc thử rồi chụp lại.