Quãng đường còn lại, anh ta tự đi là được rồi.
Tài xế gật đầu: "Có cần tôi tiễn ngài vào không?"
Ông ta là tài xế cũng kiêm luôn cả vệ sĩ, dù sao, nhiệm vụ tổ chức giao cho ông ta là bảo vệ an toàn cho Tống Ngọc Chương.
Tống Ngọc Chương lắc đầu: "Không cần, ông về đi, bảy giờ đến đón tôi."
Mà bây giờ đã sáu giờ, cũng tức là thời gian anh ta dành cho người nhà chỉ có một tiếng, không chính xác thì chỉ có năm mươi tám phút.
Tài xế thấy Tống Ngọc Chương chắc chắn như vậy thì gật đầu, từ từ lùi xe lại.
Sau khi xuống xe thì trực tiếp về nhà.
Chỉ là vừa gõ cửa, Tống Ngọc Thư đã ra mở cửa, lúc thấy là Tống Ngọc Chương, nụ cười trên mặt liền vụt tắt: "Sao lại là anh?"
Giữa cô ta và Tống Ngọc Chương thuộc kiểu thấy nhau là ghét.
Tống Ngọc Chương nhìn cô ta rồi thu tầm mắt: "Là ba mẹ gọi tôi về ăn cơm."
Lúc nhìn thấy Tống Ngọc Thư, anh ta đã biết lý do rồi.
Ba mẹ muốn xoa dịu quan hệ giữa anh ta và Tống Ngọc Thư, nhưng anh ta lại cảm thấy không cần thiết.
Con người anh ta trời sinh lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm gì với anh chị em, thậm chí điều này còn áp dụng với cả ba mẹ.
Anh ta cũng không có nhiều tình cảm với ba mẹ.
Chỉ là Tống Ngọc Chương sẽ không nói ra câu này, bởi vì tổn thương tình cảm.
Tống Ngọc Thanh nghe thế thì lạnh lùng nhìn anh ta rồi quay đầu vào nhà.
Không ngờ tới, Tống Ngọc Chương trước giờ không thích nói chuyện đột nhiên lại hỏi: "Em lại yêu đương rồi?"
Đối với đối tượng của Tống Ngọc Thư thì anh ta có biết.
Đặc biệt là kẻ tên Trương Vệ Quốc lần trước, ba mẹ còn nhắc đến vài lần trước mặt anh ta, còn đến sở nghiên cứu nữa.
Chỉ vì bảo anh ta ra tay giúp chặt đứt đoạn nghiệt duyên đó.
Nhưng Tống Ngọc Chương không hề ra tay, anh ta vẫn luôn lạnh nhạt, theo Tống Ngọc Chương thấy thì dù là hôn nhân hay là thứ gì khác, người khác có nói nhiều cũng vô dụng.
Chỉ có người trong cuộc trải qua một lần, chịu thiệt thì mới nhớ lâu.
Dù sao có một câu người xưa hay nói, người dạy người không biết, việc dạy người một lần là đủ.
Nói thẳng ra là chịu thiệt nhiều vào.
Chỉ là, ông bà Tống không nỡ, Tống Ngọc Chương thì rất vui, con người anh ta trước giờ đều như thế, dù cho là em gái ruột Tống Ngọc Thư thì trong lòng anh ta cũng chẳng quan trọng đến thế.
Tống Ngọc Thư nghe Tống Ngọc Chương hỏi, đột nhiên quay đầu anh ta, lạnh nhạt nói: "Sao thế? Anh quan tâm tôi à?"
Lúc cô ta cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì đột nhiên anh ta nói.
"Không quan tâm."
Nghe câu này, Tống Ngọc Thư quay phắt lại, giọng điệu Tống Ngọc Chương cực kì bình tĩnh, sắc trời mờ ảo làm sắc mặt anh ta trắng bệch, trong bình tĩnh có vài phần lạnh nhạt.
"Mỗi người đều phải trả giá vì sự lựa chọn của mình, em như vậy và tôi cũng thế."
"Cho nên, em gả cho ai cũng không liên quan đến tôi."
Câu này vừa dứt.
Tống Ngọc Thư lập tức im lặng, đây chính là Tống Ngọc Chương, anh ta vĩnh viễn luôn như vậy, chễm chệ trên cao, mọi chuyện không liên quan đến mình.
Mà ông Tống trong nhà nghe thấy tiếng động không ngờ cũng nghe thấy lời nói lạnh nhạt của con trai, lòng ông bùi ngùi: "Ngọc Chương, Ngọc Thư là em gái con."
Tống Ngọc Chương: "Ồ."
Một cô em gái không mặn không nhạt, thậm chí còn chẳng quan trọng bằng số liệu mà anh ta đang nghiên cứu.
Trần Viễn vẫn luôn yên lặng đánh cờ cùng ông Tống, đột nhiên đi ra, lấy tư thế nhanh như chớp trực tiếp đánh một quyền lên sống mũi Tống Ngọc Chương.
"Còn ồ không?"
Biến cố bất ngờ xảy ra, làm tất cả mọi người ở đó đều ngây ra.