Nhìn thấy bộ dáng như ăn quả đắng của Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Thư bật cười: "Có điều, tìm được người yêu như Trần Viễn này tôi càng cảm thấy thỏa mãn hơn."
Cô ấy giống như một đứa trẻ đang khoe khoang món bảo bối của chính mình.
"Tống Ngọc Chương, nếu sau này anh mà còn muốn ăn hiếp tôi, vậy anh cần phải nghĩ cho thật kỹ đó."
"Tôi đã có Trần Viễn rồi."
Tống Ngọc Thư không biết lúc này giọng điệu của mình có bao nhiêu kiêu ngạo, giống như một con công đang xòe đuôi.
Trần Viễn chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra ý cười.
Còn Tống Ngọc Chương đang bị Tống Ngọc Thư trêu chọc kia, anh ta nắm chặt nắm đấm, cuối cùng lại lựa chọn buông ra: "Tôi không hiểu được."
"Tống Ngọc Thư, nếu lựa chọn một người đàn ông đã có thể khiến em hạnh phúc như vậy, điều này khiến tôi hoài nghi liệu giáo dục mà em nhận được hai mươi năm qua có phải chỉ có một mục đích duy nhất, chính là... đàn ông hay không?"
Lời này không phải gọi là tốt, cũng không thể gọi là không tốt.
Một lời nói đã phủ nhận học vấn trong quá khứ của Tống Ngọc Thư, đồng thời nói bóng gió rằng dù gì cô ấy cũng là sinh viên đại học, tại sao lại đặt toàn bộ trái tim mình lên một người đàn ông?
Hai chữ đàn ông đó như là sự miệt thị và khinh thường lớn nhất đối với cô ấy.
Niềm kiêu ngạo ban đầu của Tống Ngọc Thư trong nháy mắt đã bị đập nát thành bột mịn.
Nụ cười trên mặt cô ấy dần dần biến mất, từ từ trở nên nhợt nhạt, Tống Ngọc Chương vẫn luôn như vậy, có thể nhân lúc cô ấy vui vẻ nhất mà cho đánh vào đầu cô ấy một gậy.
Khiến cho cô ấy phải hoài nghi chính bản thân mình.
Cô ấy muốn phản bác lại, nhưng lại không thể phản bác được cái gì hết, bởi vì cô ấy phát hiện rằng, những lời Tống Ngọc Chương nói đều là sự thật.
Tống Ngọc Thư lại rơi vào thế giới của chính mình, giống như trong hơn hai mươi năm mơ hồ kia, mỗi lần nhắm vào Tống Ngọc Chương, cô ấy đều sẽ bị anh ta đánh bại hoàn toàn.
Chính là vào lúc này.
Trần Viễn đột nhiên bước lên và đứng trước mặt Tống Ngọc Thư, không, phải nên nói là đứng ở trước mặt cô ấy, đưa tay cầm lấy tay cô ấy ngay lúc đó.
Anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tống Ngọc Thư đang run rẩy.
Cả người cô ấy đều run rẩy.
Trần Viễn vỗ vỗ nàng, đè thấp thanh âm xuống: "Không sao, không sao hết."
Tống Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút tự phủ nhận chính mình, ngay cả ánh sáng chói lọi thường ngày cũng không còn nữa.
"Em..." Có tệ đến thế không?
Cô ấy dồn hết tâm tư trên người vào việc lập gia đình?
Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với hơn hai mươi năm học tập của cô ấy.
Cô ấy không biết vì sao, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Viễn biết cô ấy muốn nói gì, lập tức ngắt lời cô ấy: "Không phải."
Giọng nói của anh ấy rất bình tĩnh và quả quyết: "Ngọc Thư, trong cuộc sống sẽ có rất nhiều loại trải nghiệm, em vẫn có thể tiếp tục học hỏi, trong quá trình học cũng có thể lựa chọn kết hôn, mặc kệ là trải nghiệm gì thì cũng đều rất quý giá, cho nên, không có sự phân biệt cao thấp nào trên phương diện này hết, không có khinh thường hay bị người khác khinh thường. Nếu có người ở sau lưng nói như vậy, chúng ta có thể hiểu rằng loại người này là một kẻ ngu ngốc khó tính và không có lòng tốt."
Lời này vừa dứt.
Tống Ngọc Chương nhịn không được tức giận nói: "Anh..."
Trần Viễn chỉ nhìn cô ấy, trực tiếp triệt để lờ đi Tống Ngọc Chương, điều này khiến trong lòng Tống Ngọc Chương cảm thấy vô cùng khó chịu.